Chương 418: Tàng Kiếm Cung - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 418: Tàng Kiếm Cung
Nếu hắn đoán không sai thì Thừa Lộ ngược lại là đang trèo cao nàng, tuy rằng nhà họ Hoa có được chút lực lượng ở Thanh Hà Phủ, nhưng nếu so với Tàng Kiếm Cung thì chả là cái gì. Hắn lập tức suy nghĩ càng sâu càng xa hơn, nghĩ xem làm cách nào để lợi dụng tin tức này mà lấy được càng nhiều lợi ích cho nhà họ Hoa, ngược lại cuộc chiến đấu ở bên dưới lại không nằm trong phạm vi quan tâm của hắn.
Dù sao thắng thua đã quá rõ ràng.
...
Phó Thanh Khâm xuất hiện ở Thanh Khư, dừng chân trên một cột trụ điện đã bị gãy một nửa, di thế.
Cột điện to chừng mười người ôm, có thể tưởng tượng được cung điện lúc trước nó chống đỡ sẽ to lớn đến mức nào.
“Tàng Kiếm Cung!”
Mắt Lý Thanh Sơn co rụt lại, Phó Thanh Khâm và bóng dáng của người nào đó trong trí nhớ hợp lại làm một, tuy rằng đã bị Thanh Ngưu tiện tay xóa sổ, nhưng kiếm khí sắc bén kia từ trước đến giờ vẫn in đậm trong lòng, chưa bao giờ dám quên.
“Ngươi nghe qua?”
Phó Thanh Khâm quay đầu lại nói, Thanh Khư kiếm trong tay hắn vừa mới giơ lên đã dừng lại.
Lý Thanh Sơn còn chưa kịp trả lời, cổ đồng thi cuối cùng cũng thoát khỏi sự giam cầm, đồng thau giáp trên người đã rách tung tóe, xương cốt cũng vặn vẹo gãy rất nhiều, điên cuồng tức giận rít gào với Lý Thanh Sơn, đang định nhào qua.
Phó Thanh Khâm liếc nhìn nó, tiếng hô lập tức biến mất, cổ đồng thi hốt hoảng bỏ chạy, chạy về phía Cô Phần lão nhân, giống như một con chó dữ hoảng sợ chạy về phía chủ.
Tam sơn lão nhân tụ tập lại cùng nhau, từ từ điều hòa linh khí, đều không có ý định tiếp tục ra tay, bởi vì bọn họ biết rõ, nếu hắn đã ra tay thì không cần đến lượt bọn họ, nhớ lại tình hình đánh nhau trên núi Thanh Đằng, đều không khỏi cảm thán.
“Còn muốn nói gì nữa sao? Thôi, đều là lời vô nghĩa, nói nhiều cũng không có tác dụng gì.”
Cũng quyết đoán giống hệt trưởng lão Phi Long trước đó, Phó Thanh Khâm chém kiếm xuống.
Kiếm quang giống như một vết sâu màu xanh, xanh thăm thẳm, giống như có một đôi mắt màu xanh lá đang mở ra ở giữa không trung, toàn bộ tâm thần đều bị nó hút vào. Bên trong ẩn chứa vô vàn lời than thở trống vắng, kể ra những thay đổi hưng vong, thương hải tang điền.
Dù văn minh có huy hoàng đến cỡ nào thì cũng sẽ có ngày biến mất, quốc gia có mạnh cỡ nào cũng khó thoát được kết cục bị hủy diệt, chỉ để cho người đời sau tưởng nhớ, nhưng sinh linh nho nhỏ sống trong thời đại đó lại là thứ gì chứ?
Dù sao thì Lý Thanh Sơn cũng có tinh thần vững chắc, không phải dạng vừa, tinh thần chấn động xong lập tức lấy lại tinh thần, đấm mạnh ra, cùng lúc đó vận khởi linh quy huyền giáp, ba động tác gần như hoàn thành cùng một lúc.
Chỉ trong nháy mắt, Lý Thanh Sơn đã lui ra ngoài mấy chục trượng, kiếm quang quét lên trên linh quy huyền giáp, yêu khí trên cơ thể tiêu hao nhanh chóng, linh quy huyền giáp chấn động lay động, nhưng cuối cùng vẫn cố cầm cự được.
Hắn thở dồn dập, đôi mắt đỏ rực sáng quắc như lửa, đã không phải là Lý Thanh Sơn trước đấy, tuyệt đối sẽ không đứng yên không phản ứng cho người khác chém.
Tam sơn lão nhân hai mặt nhìn nhau, đều có thể nhìn thấy vẻ kinh ngạc trên mặt người đối diện, đây là yêu quái gì thế này? Lý Thanh Sơn có thể ngăn cản đòn tấn công của bọn họ ngược lại còn làm bọn họ dễ chấp nhận, nhưng bọn họ đều đích thân cảm nhận được sự mạnh mẽ của Phó Thanh Khâm.
“Ồ?”
Phó Thanh Khâm cũng lộ ra vẻ kinh ngạc, hắn vốn định tiện tay dùng một kiếm chém chết con yêu nhỏ bé này, lại đi xử lý yêu tướng, bây giờ lại có hơi giật mình:
“Nếu xét về trình độ yêu quái mà nói, ngươi coi như khá giỏi, không hổ là hỗn huyết, nhưng mà cũng chính là vì thế, hiện tại lại càng phải nhân cơ hội gϊếŧ chết, tránh hậu quả sau này.”
Phó Thanh Khâm đang định ra tay, một bóng đen đã bao phủ tất cả, hắn hơi quay đầu, giác hút dữ tợn của Mã Lục đã gần trong gang tấc, bồn máu mồm to lại càng giống như cửa vào địa ngục.
Đột nhiên tấn công ở khoảng cách gần như thế, Phó Thanh Khâm muốn tránh cũng đã tránh không kịp, gió mang theo mùi tanh ập vào mặt, tóc dài bay lên, vẻ mặt hắn lại vẫn không hề thay đổi.
Một tiếng ầm thật lớn vang lên, Mã Lục đâm nát cây trụ kia, trên mặt Lý Thanh Sơn lại không có chút vui mừng nào, hắn chưa bao giờ coi thường bất cứ kẻ địch nào, Phó Thanh Khâm lại càng không phải hạng người có thể coi khinh. Nhanh chóng nhảy mạnh về phía trước, một vết nứt nhanh chóng lan rộng về phía trước, đống đất đá nổ tung ầm ầm, nhưng bên trong lại không có bóng dáng của Phó Thanh Khâm.
Một vệt sáng màu xanh lá lướt qua tầm mắt, sau đó ngàn vạn điểm sáng giống như đom đóm tụ tập lại với nhau, biến thành bóng dáng Phó Thanh Khâm.
Lý Thanh Sơn mở to mắt, đây là sức mạnh của Thanh Khư kiếm sao? Nếu như thế không phải vĩnh viễn đều sẽ không thua sao?