Chương 417: Hiểu Rõ Thiên Cơ - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 417: Hiểu Rõ Thiên Cơ
Ánh sáng xanh chợt lóe, Phó Thanh Khâm đã biến mất tăm.
Hoa Thừa Lộ chỉ vào đầu, nói nhỏ:
“Không lẽ người này bị bệnh gì sao?”
Dư Tử Kiếm nói:
“Hình như hắn có vẻ rất buồn.”
Hoa Thừa Tán hỏi:
“Các ngươi quen biết nhau sao?”
Dư Tử Kiếm lắc đầu, nhưng hình như đã từng gặp nhau ở nơi nào, không phải ở trên núi Thanh Đằng, cạnh ao nhỏ, mà là vào lúc càng xa xăm nào đó.
Hoa Thừa Tán cúi đầu suy nghĩ, Thanh Khư Kiếm đúng là đã xuất thế, Phó Thanh Khâm có được thực lực như thế thì cũng không có gì đáng ngạc nhiên, hắn đã đoán được ngay từ đầu, chuyện lớn như thế này, những người có liên quan đến đều không có ai chưa từng chịu ít nhất một lần thiên kiếp, nhưng lại chỉ cử một Luyện Khí sĩ như hắn đến, chỉ sợ vốn đã không có quyết tâm muốn ngăn cản chuyện này, nói không chừng chỉ là thỏa hiệp với Phi Long trưởng lão.
Bây giờ thanh Thanh Khư Kiếm kia lại càng chứng minh được điều này.
…
Trong Tàng Kiếm Cung có một ngọn núi thần tên là Tàng Kiếm. Núi này không nối liền với đất đai, trôi lơ lửng giữa không trung, bên trên cắm đầy bảo kiếm, đệ tử Tàng Kiếm Cung chỉ cần trải qua một lần thiên kiếp, trở thành đệ tử chính thức thì có thể rút ra một thanh bảo kiếm trong số đó để làm bội kiếm của chính mình, mà đợi đến khi chết đi, thanh kiếm này sẽ lại quay về núi Tàng Kiếm, chờ đợi chủ nhân tiếp theo.
Tất cả công pháp tu luyện của Tàng Kiếm Cung đều chú ý đến người kiếm hợp nhất, luyện công tức là luyện kiếm, luyện kiếm cũng là luyện công.
Dù là một khối sắt thường, sau khi được đại cao thủ rèn luyện cũng đều sẽ biến thành thần binh lợi khí, có thể tưởng tượng những thanh kiếm này ghê gớm đến mức nào, nghe nói trong đó còn chứa đựng ý chí tinh thần của các chủ nhân trước đó, chỉ khi gặp được chủ nhân thích hợp mới có thể bị rút ra, cho nên không chỉ là người chọn kiếm, mà kiếm cũng chọn ngươi, không thể nào dùng chiêu trò, chỉ có thể dựa vào cơ duyên.
Một khi người và kiếm hợp nhau thì giống như gặp được thầy tốt bạn hiền, hồng nhan tri kỷ, mang đến rất nhiều ích lợi cho người cầm kiếm, không phải chỉ đơn giản là có được một thành kiếm cường đại mà thôi. Đây là nguồn gốc truyền thừa của Tàng Kiếm Cung, cũng là nguyên nhân của cái tên Tàng Kiếm.
Mà trong chiến đấu, kiếm tu vốn đã mạnh hơn các tu sĩ bình thường, lại có thêm một thanh bảo kiếm như thế đi theo, lại càng như hổ thêm cánh.
Mà bên trong các loại kiếm cũng có phân chia cao thấp, trong đó có mười thanh nổi tiếng khắp thiên hạ, cũng được gọi là “Thập Danh Kiếm.” Dù bất cứ đệ tử nào rút ra được cũng đều sẽ được Tàng Kiếm Cung dốc hết sức lực bồi dưỡng, gần như mỗi một thế hệ Tàng Kiếm Cung chủ đều sẽ ra đời ở nơi đây, Thanh Khư kiếm là một trong số đó.
Đây đã không còn là đơn giản như thêm cánh, mà là trực tiếp từ hổ thường biến thành hổ yêu, đối phó ba ông già cũng là chuyện vô cùng dễ dàng, chỉ là lạ ở chỗ Phó Thanh Khâm vừa mới vượt qua thiên kiếp không bao lâu, sao lại có thể khống chết Thanh Khư kiếm nhanh đến thế nhỉ?
Hoa Thừa Tán xuất thân từ gia tộc nổi tiếng, thông minh tài giỏi, hiểu nhiều biết rộng, đương nhiên không thể nào không biết được lịch sử phát triển của các môn phái lớn ở Thanh Châu.
Đột nhiên nhớ lại Thanh Khư nổi tiếng còn vì một lý do nữa, chính là vì trong Thập Danh Kiếm, nó là cặp thư hùng song kiếm duy nhất, Thanh Khư là thư kiếm, hùng kiếm tên là Tử Tiêu, uy lực còn mạnh hơn cả Thanh Khư, một kiếm xuất thế, vậy một kiếm khác chắc chắn sẽ không chậm trễ quá lâu.
Thanh Khư đã xuất hiện, Tử Tiêu ở đâu?
Nghĩ đến đây, Hoa Thừa Tán đột nhiên nhìn về phía Dư Tử Kiếm, nàng đang nhìn chằm chằm không chớp mắt xuống phía dưới, không lẽ là nàng sao?
Lại nhớ lại ánh mắt của Phó Thanh Khâm khi nhìn nàng khi nãy, trong lòng lập tức hiểu rõ.
Đúng rồi, Thanh Châu lớn như thế này, Phó Thanh Khâm cần gì phải chạy vạn dặm xa xôi đến Thanh Hà phủ để gϊếŧ một tên yêu tướng, dựa vào thực lực của hắn, có bao nhiêu con yêu tướng có thể làm đối thủ của hắn chứ, thì ra mục đích của hắn là chuyện này.
Trong đại môn phái chắc chắn sẽ có người giỏi về bói toán, hiểu rõ thiên cơ.
Những môn phái lớn này nhận đồ đệ, ngoại trừ tìm kiếm những con cháu có tư chất và người tới bái sư học nghệ như các môn phái bình thường ra, còn có một kiểu chọn cực kỳ đặc biệt, chính là tìm “người có duyên”, rất hiếm đệ tử được thu nhận bằng cách này, nhưng mỗi lần lại luôn có thể lựa chọn, nâng đỡ được một ít người có tài năng siêu phàm ở trong biển người.
Những người này giống như viên ngọc thô, bình thường nhìn sơ qua thì không có tư chất tu hành đặc biệt gì, vốn suốt đời cũng không có duyên với chuyện tu hành, chỉ có thể làm công việc của người thường. Nhưng đời này một khi được chỉ điểm, bước vào con đường tu hành rồi, lập tức như rồng về biển lớn, một bước lên trời.