Chương 416: Cứu Ta - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 416: Cứu Ta
Cô Phần lão nhân cảm giác được liên hệ với tất cả cương giáp thi đều đã bị cắt đứt, thay đổi sắc mặt quát to:
“Yêu nghiệt nơi nào, mau hiện ra nguyên hình!”
Trong mắt tất cả cương giáp thi đều lóe lên ánh sáng hồng, đồng loạt ngồi dậy, xoay người nhào về phía Cô Phần lão nhân.
Cô Phần lão nhân cảm thấy sống lưng lạnh căm, ông tu đạo rất nhiều năm, cũng chưa bao giờ gặp phải cảnh quỷ dị như thế này. Nếu cương thi vất vả luyện ra được có thể bị người khác cướp đi một cách dễ dàng như thế, trên đời này làm gì còn có chuyện luyện thi nữa, cũng không biết rốt cuộc ngọn lửa kia là thứ gì, lại có được tác dụng như thế.
Cô Phần lão nhân vừa lui về phía sau, vừa liên tục bắn ra chùm tia sáng đỏ đậm kia, đánh trung ba con cương giáp thi, bọn nó đều bị hòa tan hơn phân nửa, nhưng thi thể lập tức bùng lên ngọn lửa, dung nhập vào đầu lâu kia.
Cô Phần lão nhân cực kỳ đau lòng, đám cương giáp thi kia luyện chế cũng không dễ dàng, không ngờ lại có một ngày sẽ bị phá hủy trong chính tay ông, dưới chấn bốc lên khí đen cuồn cuộn, nâng ông bay lên trời, cương giáp thi đều vồ hụt.
Dùng sức nhún nhảy, bay lên cao, chạm đến mây đen rồi lại không thể nào bay vυ"t lên được, rơi xuống phía dưới.
Lúc này, hai viên khô cốt tràng hạt đã cực kỳ to lớn, bay vòng vòng, đón đỡ được tất cả cương giáp thi, lại phóng về phía Cô Phần lão nhân, giống như hai con thuyền vận chuyển binh lính.
Trong lòng Lý Thanh Sơn biết dựa vào lực lượng của hắn và Tiểu An thì chắc chắn không thể nào đánh chết được tu sĩ Trúc Cơ, nhưng chỉ cần hơi kiềm chế một lúc, cho Mã Lục cơ hội, gϊếŧ được một người, sau đó là có thể tiêu diệt từng bộ phận, dù không thể gϊếŧ sạch toàn bộ nhưng ít nhất cũng có thể thong dong rời đi.
Khô mộc trên người Thanh Đằng lão nhân chỉ còn lại một lớp mỏng, hô to:
“Đạo hữu cứu ta!”
Lần này lại không phải đang kêu Cô Phần lão nhân và Kim Kê lão nhân.
“Yêu ma hoành hành, gây họa cho con người, Tàng Kiếm Cung Phó Thanh Khâm cố ý đến giúp đỡ, gϊếŧ sạch yêu ma.”
Trên bầu trời đột nhiên vang lên giọng nói của một người đàn ông, không có cảm giác sục sôi dũng cảm, mà là có chút nhàm chán chán ghé, giống như chuyện trảm yêu trừ ma này cũng không thể làm hắn có chút hứng thú nào.
Vô số ánh sáng xanh từ chân trời rơi xuống, bao phủ toàn bộ hố trời.
Thời gian giống như ngừng lại, một loại sức mạnh không thể nào chống lại làm trong lòng Lý Thanh Sơn lạnh lẽo, nhìn xung quanh, lầu các cung khuyết đã sụp đổ bị vứt đi đột ngột mọc lên từ dưới đất, như thật như ảo.
Một vệt sáng xanh cắt qua không trung, giống như sấm sét không tiếng động, lại giống như một vết thương cực nặng.
Mã Lục đau đớn kêu to, ngã từ trên trời xuống, ngã mạnh xuống trong đống phế tích, sau lưng xuất hiện một vết thương cực lớn, máu tươi tuôn ra như số, bối giáp kiên cố nhất của hắn cũng không thể ngăn được uy lực của vệt sáng xanh chợt lóe lên kia.
Bên trên Thanh Khư, trong bầu trời, Phó Thanh Khâm cầm kiếm đứng đó, áo xanh cũ kỹ bay phấp phới theo gió.
Thanh Đằng lão nhân tìm được sự sống từ cái chết, trên mặt còn giữ nét hoảng sợ, nhìn trời vái dài:
“Cảm ơn ân cứu mạng của đạo hữu.”
Kim Kê lão nhân và Cô Phần lão nhân cũng cúi người thật sâu.
Phó Thanh Khâm dùng ánh mắt lạnh nhạt nhìn lướt qua ba người, giống như quân vương nhìn thần tử vô dụng, trên mặt ba người giống bị kiếm cắt qua, nóng rát đau đớn.
“Ngươi này thật lợi hại!”
Hoa Thừa Lộ cực kỳ bội phục.
“Là ngươi!”
Dư Tử Kiếm giật mình la to.
Phó Thanh Khâm quay đầu lại, ánh mắt lập tức dịu dàng hơn rất nhiều, giống như từ một vị vua cao thường biến trở về vị kiếm khách hào sảng, nhưng cũng chỉ gật đầu nhẹ, không nói thêm gì nữa.
Mà lại nói với Hoa Thừa Tán:
“Ngươi đã làm hết phận sự, chỉ là không có ai có thể bảo đảm sẽ thái bình muôn đời, dựa vào tư chất của ngươi, nếu chịu buông bỏ chức vị tay sai này, chắc chắn sẽ làm được chuyện lớn trong những thời khắc hỗn loạn ở tương lai.”
Tuy rằng đã nhẹ nhàng an ủi thất bại của Hoa Thừa Tán, thậm chí còn có khen ngợi, nhưng lại giống như tiền bối dạy dỗ hậu bố, càng nói thẳng Ưng Lang Vệ là tay sai, mà tuổi tác của bọn họ lại cũng không kém nhau quá nhiều.
“Thái bình muôn đời thì liên quan gì đến ta, các hạ muốn làm gì thì cứ việc đi làm, coi chừng để người ta chạy mất, lại xấu mặt.”
Hoa Thừa Tán lại quay trở về thái độ lười nhác.
Nhưng Hoa Thừa Lộ lại cảm giác được, khi đối mặt với người này, Hoa Thừa Tán đã mất đi sự thong dong thường có, bất đắc dĩ lắm mới dùng loại thái độ này để đối phó.
“Đúng vậy, có liên quan gì đến ta đâu.”
Phó Thanh Khâm cũng không giận, than nhẹ, giống như cực kỳ cảm khái, đột nhiên giật mình quát to:
“Thiên địa hưng vong, thất phu hữu trách, sao ngươi lại trốn tránh trách nhiệm!”
Giống như đang nói với Hoa Thừa Tán, lại giống như đang nói với chính bản thân.