Chương 432: Tiền Bối - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 432: Tiền Bối
“Chào buổi sáng.”
Tiền Dung Chỉ mỉm cười đáp lại, thân thiết chẳng khác gì đại tỷ tỷ nhà hàng xóm, khiến người ta vừa thấy đã có thiện cảm, lại không thể không thêm chút tôn kính.
Lý Thanh Sơn cảm thấy dù hiện tại mình nói cho những người này biết về sự độc ác của Tiền Dung Chỉ thì cũng chẳng có ai tin, làm hắn nhớ đến một câu, người có lòng dạ thâm trầm thực thụ chắc chắn sẽ không thể hiện dáng vẻ bụng dạ thâm sâu, thậm chí còn bày ra vẻ ôn hòa hơn người bình thường nhiều.
Xét về điểm này thì Trác Trí Bá lúc trước còn kém xa. Khi con rắn độc giấu đi răng độc của nó, thậm chí còn giấu được cả việc nó là rắn độc thì chính là lúc nó khủng bố nhất.
“Thống lĩnh, tiểu tử này là ai vậy?”
Lúc này, có bốn đến năm tên Huyền Lang vệ ngăn ở phía trước, sắc mặt đều rất khó coi. Người dẫn đầu là một nam tử Luyện Khí tầng thứ năm, khoảng trên dưới ba mươi tuổi, khuôn mặt xấu xí lại còn đầy dữ tợn, bây giờ đang tò mò đánh giá Lý Thanh Sơn.
Tiền Dung Chỉ nói:
“Đây là tiền bối của ngươi.”
“Haha, chưa đủ lông đủ cánh đã có thể làm tiền bối của ta, chúng ta cũng có nhiều tiền bối ghê, nào là nữ nhân, nào là trẻ con. Nữ nhân nên ở bên dưới nam nhân mới đúng, phải không!”
Tên nam nhân xấu xí và vài tên Huyền Lang vệ ở bên cạnh cười vang một trận.
Lúc đầu Lý Thanh Sơn còn tưởng rằng đây là trò ghen tuông nhàm chán, nhưng nhìn kỹ mới phát hiện ý định thực sự của bọn họ là công kích Tiền Dung Chỉ, tên xấu xí dẫn đầu cũng là Luyện Khí tầng thứ năm, e rằng người này không quá phục vị thông lĩnh Tiền Dung Chỉ này thôi.
Lý Thanh Sơn đoán không sai, vì để nhanh chóng bổ sung đủ Ưng Lang vệ nên tiêu chuẩn của lần tuyển chọn lần này đã được nới lỏng, tiếp nhận đủ loại người nên khó tránh khỏi tốt xấu lẫn lộn. Mà tên nam nhân xấu xí này vốn không phải người hiền lành, xuất thân từ một môn phái nhỏ bé, kết bè với một lũ sư huynh đệ rồi chuyên tập kích gϊếŧ chết Luyện Khí sĩ, chỉ là không động đến người bình thường nên mới không có tên trên Hắc bảng.
Hắn và Tiền Dung Chỉ đều là Luyện Khí tầng thứ năm, còn tự nhận đạo hạnh vững chắc, lại có một đám sư huynh đệ làm chỗ dựa nên sao chịu khuất phục dưới trướng Tiền Dung Chỉ được, nên đã nhiều lần kɧıêυ ҡɧíɧ phá hoại quyền uy.
Tiền Dung Chỉ hơi nhíu mày, trông dáng vẻ vừa tủi thân lại vừa bất đắc dĩ. Huyền Lang vệ đi ngang qua bên cạnh đều tỏ vẻ không hài lòng, nhưng chỉ giận mà không dám nói gì, thầm than thở rằng tính tình nàng quá dịu dàng rồi.
Lý Thanh Sơn liếc mắt nhìn nàng một cái:
“Xem ra một chiêu này của ngươi không thể thuyết phục quần chúng hoàn toàn.”
Mánh khóe ngụy trang ngấm ngầm chịu đựng quá cao tay, để cho mấy người kia cảm thấy nàng mềm yếu dễ bắt nạt, cũng coi như là cách bất đắc dĩ.
Tên nam tử xấu xí chỉ tay vào Lý Thanh Sơn:
“Tiểu tử, sau này đi theo ta đi!”
Hắn vốn định đến Ưng Lang vệ một cái là chiêu mộ binh sĩ luôn, kéo tất cả người mới vào đội ngũ của mình. Tuy nhiên dù thực lực của nữ nhân thối tha này kém nhưng lại rất biết cách lôi kéo lòng người, trái lại hắn còn bị nhiều người căm ghét, vậy nên sớm muộn gì hắn cũng phải “làm” nữ nhân này.
Giờ chở thấy thực lực của Lý Thanh Sơn yếu kém, mới Luyện Khí tầng thứ tư lại còn trẻ tuổi, dễ bị không chế nên mới có suy nghĩ muốn lôi kéo.
Lý Thanh Sơn chỉ nói:
“Cút.”
“Đại ca, tiểu tử này thật không biết điều!”
“Muốn chết à!”
Nam nhân xấu xí cũng tức giận, đang định buông vài câu độc ác thì bỗng đối diện với đôi mắt của Lý Thanh Sơn, lửa giận đang hừng hực trong lòng đột nhiên nguội lạnh. Đó là một đôi mắt thế nào nhỉ, lúc đôi mắt đó nhìn hắn không hề giống như đang nhìn một vật sống, làm lưng hắn bỗng thấm đẫm mồ hôi lạnh.
Không biết Lý Thanh Sơn đã gϊếŧ bao nhiêu tên Luyện Khí sĩ tầng thứ sáu trở lên rồi, khi ở dưới lòng đất lại càng vượt qua giới hạn, đại khai sát giới, giờ nhìn lại mấy người này chẳng khác gì nhìn một đám chó lợn, nếu là ở nơi hoang vu thì hắn còn chẳng thèm nói cái chữ “cút” này, gϊếŧ hết là xong.
Không cần tốn sức phô ra sát khí, ý niệm này xuất hiện một cách tự nhiên, răn đe lòng dũng cảm của địch.
Tiền Dung Chỉ giỏi nhất việc nghe lời đoán ý, hiểu thấu lòng người nên khẽ run lên, cái tên này càng ngày càng khủng bố, sau này phải cẩn thận hơn mới được, không biết mấy tháng nay hắn đã phải trải qua những chuyện gì?
Đây là sự uy phong của hổ.
…
Nhờ vào bản năng đi cướp bóc nhiều năm, nam nhân xấu xí kia cũng cảm nhận được rằng thiếu niên này không dễ đối phó, thấy mấy sư huynh đệ ở đây vẫn không biết điều ầm ĩ loạn cả lên, thậm chí còn xắn tay áo muốn ra tay thì quát khẽ một tiếng:
“Ngậm miệng hết cho ta.”
Sau đó cẩn thận hỏi:
“Dám hỏi một câu, tôn tính đại danh của ngươi là gì?”
“Đi mau thôi!”
Lý Thanh Sơn nói với Tiền Dung Chỉ rồi trực tiếp cất bước tiến lên, tựa như người kia không hề tồn tại vậy. Sắc mặt tên nam tử xấu xí thay đổi liên hồi, vào lúc Lý Thanh Sơn sắp đυ.ng đến hắn thì lắc người tránh ra, trơ mắt nhìn Lý Thanh Sơn và Tiền Dung Chỉ rời đi mà chỉ lặng lẽ nuốt nước bọt.
“Đại ca!”
“Đừng nhây đến hắn, người này rất nguy hiểm.”
Nam nhân xấu xí nhìn bóng lưng của Lý Thanh Sơn, nếu như thiếu niên này là thống lĩnh Huyền Lang, hắn hoàn toàn không dám có suy nghĩ tranh đoạt gì, nữ nhân kia có được sự giúp đỡ từ người này thì thực sự là khó đối phó rồi.