Chương 433: Ở Tạm - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 433: Ở Tạm
Trên lầu chính, Phương Ân Thượng đẩy rèm cửa sổ ra, dọn dẹp bàn bàn học rồi vẩy nước chuẩn bị xử lý công vụ, hắn vẫn tràn đầy sự nhiệt tình với công việc này, khi nghe thấy tiếng bước chân thì ngẩng đầu lên nói:
“Dung Chỉ, ngươi đến rồi à, đây là?”
Đây là lần thứ hai Lý Thanh Sơn nhìn thấy Phương Ân Thượng, khi ở trong U Tuyền cốc lúc trước, nếu như không có Phương Ân Thượng không xử lý ở trong thì lúc ấy chắc hẳn sẽ phát triển thành một trận đánh nhau, cho nên ấn tượng của hắn về người này cũng không tệ.
Tiền Dung Chỉ giới thiệu hai người với nhau, Lý Thanh Sơn chắp tay nói:
“Thuộc hạ Lý Thanh Sơn, bái kiến thống lĩnh!”
“Ngươi chính là Lý Thanh Sơn à.”
Phương Ân Thượng nhìn thiếu niên rắn rỏi trước mắt rồi đánh giá một lượt từ trên xuống dưới, dường như không tin người này chính là vị Hổ Đồ gϊếŧ người không thôi kia, không khỏi bày tỏ sự nghi ngờ trong lòng:
“Ngươi đã đi đâu trong khoảng thời gian này?”
Lý Thanh Sơn lập tức rủ rỉ nói ra lời giải thích đã được chuẩn bị từ lâu, trong đó có bảy phần là thật ba phần là giả, hắn thừa nhận mình bị Trác Trí Bá hãm hại, không thể không đi xuống dưới lòng đất, trong lúc chạy trốn đã quấy rầy đến một con yêu quái cường đại, mấy người Trác Trí Bá rơi vào cảnh toàn quân bị diệt, chỉ có hắn trốn thoát được.
Trong lời này, ngoài việc Lý Thanh Sơn chính là tên yêu quái kia thì không có một câu nào là nói dối cả.
Tiền Dung Chỉ ở bên cạnh cũng nói giúp vài câu, nhờ có thủ đoạn mưu mô của mình, mấy tháng nay nàng ở chung với Phương Ân Thượng đều cực kỳ hòa hợp, lại càng hiểu rõ tính người kia, có thể điều khiến suy nghĩ của hắn một cách khéo léo.
Quả nhiên, Phương Ân Thượng nghe xong mà lòng đầy căm phẫn:
“Lại còn có kiểu cấu kết với tội nhân, một lòng đối phó với thuộc hạ do chính mình thống lĩnh, thực sự là chết cũng không hết tội! Vậy Lao Hi Sơn – cựu Huyền Lang thống lĩnh đâu?”
Lý Thanh Sơn nói:
“Lúc đó ta và phó thống lĩnh mỗi người một ngả, e rằng phó thống lĩnh cũng không chịu tin, nên cũng đi xuống dưới lòng đất rồi.”
“Vậy vì sao hiện tại ngươi mới trở về?”
Tiền Dung Chỉ đáp:
“Đây là chuyện mà mọi người đều biết, bởi vì một đứa bé mà Lý Thanh Sơn đã đắc tội với Vân Vũ môn. Vì chuyện này mà phó môn chủ của Vân Vũ môn và bốn vị bà bà đều đến Gia Bình thành, nếu như không phải ta thông báo cho hắn kịp thời thì hiện tại hắn đã bị gϊếŧ chết rồi.”
Phương Ân Thượng vỗ bàn một cái, nói:
“Quả thật là coi trời bằng vung!”
Lý Thanh Sơn tiếp lời:
“Ta biết rằng Vân Vũ môn rất mạnh, nên lần này trở về là muốn bế quan trên núi một thời gian, Chu tri huyện nhân hậu đã đồng ý để ta vào Bách Gia kinh viện, chỉ cần đến Bách Gia kinh viện thì chắc Vân Vũ môn sẽ phải kiêng nể!”
Phương Ân Thượng vỗ vãi Lý Thanh Sơn:
“Yên tâm, chỉ cần ngươi ở trong Ưng Lang vệ, bất kể người phương nào cũng đều đừng hòng làm ngươi bị chút tổn thương nào, đợi khi vào được Bách Gia kinh viện lại càng không thể để mấy môn phái kia làm xằng làm bậy, cuối cùng Ưng Lang vệ của ta sẽ không bỏ mặc ngươi bị người ta bắt nạt!”
Phương Ân Thượng nói chân thành đến mức Lý Thanh Sơn cũng cảm thấy xấu hổ vì đã lừa hắn, sau cùng hắn còn lấy thi thể Cương Thi đạo nhân ra để bàn giao nhiệm vụ, đổi lấy hơn một vạn điểm công huân.
Có thể dùng những công huân này để đổi lấy Ngưng Khí hoàn hoặc linh thạch, nhưng Lý Thanh Sơn đã không để mấy thứ này vào trong mắt rồi, tuy nhiên nếu muốn bế quan trong động phủ ở núi này thì cũng phải tiêu tốn công huân, hơn nữa giá cả cũng không hề thấp, mỗi ngày cần năm mươi điểm công huân.
Tiền Dung Chỉ dẫn Lý Thanh Sơn tới chỗ bế quan, đó là một hang đá rộng lớn được đào ở trên núi.
Lý Thanh Sơn có thể cảm nhận được linh khí ở bên trong, quả nhiên nồng nặc hơn ngoài này một chút, bên trong không hề có bàn ghế hay giường chiếu, chỉ có mặt đất, còn bị khắc một tấm trận đồ khổng lồ.
Tiền Dung Chỉ nói:
“Đây là trận pháp tụ linh, có điều nếu muốn mở động thì bản thân ngươi phải tốn thêm linh thạch.”
Lý Thanh Sơn nhìn trận pháp kia, đúng là có rất nhiều rãnh lõm, hơi gật đầu rồi nói:
“Thật là giỏi tính toán.”
Tiền Dung Chỉ lại vươn tay đặt lên một đĩa tròn trên tường, truyền chân khí vào đó rồi nhẹ nhàng quay, chỉ thấy khối đá khổng lồ cả vạn cân ầm ầm lướt qua.
“Một khi cửa đá này đóng kín thì chỉ có thể mở ra từ bên trong, nếu muốn mở từ bên ngoài thì chỉ cần cưỡng chế phá bỏ là được, nhưng ta nghĩ cho dù là môn chủ Vân Vũ môn thì cũng không dám làm chuyện như vậy.”
Lý Thanh Sơn gật đầu, toàn bộ Ưng Lang vệ cũng không thể tha thứ cho chuyện như vậy, sau đó hắn lấy một viên linh đan từ trong túi Bách Bảo ra, đưa cho Tiền Dung Chỉ:
“Trong lúc ta bế quan, nếu bên ngoài xảy ra chuyện bất ngờ gì thì phiền ngươi xử lý, nếu như có nguy hiểm gì thì cũng nhờ ngươi nhắc nhở.”
Tuy những lời nói dối kia đã lừa được Phương Ân Thượng, nhưng Phương Ân Thượng cũng không thể võ đoán chuyện liên quan đến cái chết của hai vị thống lĩnh và một đám Ưng Lang vệ, chắc hẳn hắn sẽ bẩm báo việc này lên bên trên. Tuy rằng dựa theo phân tích của Tiền Dung Chỉ thì có lẽ không có vấn đề gì lớn, cái này cũng là để phòng ngừa trường hợp xấu.