Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 434 - Chương 434: Phúc Họa

Chương 434: Phúc Họa - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme

Chương 434: Phúc Họa


“Khí Hải đan!”

Mắt Tiền Dung Chỉ sáng lên.

Khí Hải đan là đan dược then chốt để đột phá từ Luyện Khí tầng thứ năm lên tầng thứ sáu, có thể giúp Luyện Khí sĩ ngưng tụ khí hải, không thể nói là không quý giá được. Nhưng Lý Thanh Sơn tìm được gần một trăm viên đó ở trong hơn một ngàn chiếc túi Bách Bảo, cho nên lấy một viên ra cũng không tính là gì.

“Ta đã sưu tập được một viên, hơn nữa viên đó có thể tăng thêm ba phần mười thành công.”

Tiền Dung Chỉ nhận lấy đan dược, cũng không nói lời cảm ơn gì.

Đây chính là quan hệ của hai người, không dây dưa, không nợ nần, đơn giản là lợi dụng lẫn nhau, tuyệt đối không có giả tạo gì cả, thậm chí không nói một câu thừa thãi nào.

Lúc này, tảng đá khổng lồ “bịch” một cái đóng kín cửa lại, hang động bị bóng tối bao phủ.

Tiền Dung Chỉ cũng cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm, ở trong không gian hoàn toàn khép kín này, vẻ mặt và khí chất của nàng xuất hiện một loại thay đổi kỳ diệu, cảm giác ấm áp và thân thiết biến mất tiêu, cảm giác âm u xảo trá kia lại hiện ra trong đầu Lý Thanh Sơn lần nữa.

Nàng như một con rắn chuẩn bị cắn người, đôi mắt lóe lên tia sáng lạnh lẽo thăm thẳm, khóe miệng nhếch lên lộ ra nụ cười, nói:

“Cứ giữ lại mấy vị thuốc* kia, có chỗ để dùng.”

*vị thuốc thêm vào để tăng hiệu lực của thuốc trong Đông y.

Nam nhân xấu xí và mấy tên đồng bọn kia đều vị thuốc mà nàng chuẩn bị để đột phá Luyện Khí tầng thứ sáu, vào lúc mấu chốt có thể cung cấp lượng chân khí lớn.

Lý Thanh Sơn nhíu mày xoay chuyển cơ quan, cửa đá từ từ mở ra, ánh sáng lại rơi vào trên mặt nàng lần nữa, sau khi tiếp xúc với ánh sáng, vẻ mặt của nàng có sự biến hóa nho nhỏ tựa như trò ảo thuật vậy, đến khi ánh sáng hoàn toàn bao phủ thì nàng đã khôi phục hình tượng đại tỷ tỷ ấm áp thân thiết rồi.

Lý Thanh Sơn cảm thấy nàng còn giống yêu ma trong truyền thuyết hơn là hắn.

Ánh sáng làm cho một cái bóng thật dài ánh vào trong động, Lý Thanh Sơn nhìn vế phía chủ nhân của cái bóng:

“Điêu Phi?”

Điêu Phi lúng túng một hồi rồi nói:

“Ta nghe nói ngươi trở về.”

Tu vi của hắn đã đạt tới Luyện Khí tầng thứ tư, tuy rằng tốc độ tiến bộ còn kém xa tốc độ của Lý Thanh Sơn và Tiền Dung Chỉ sau khi tới Ưng Lang vệ, nhưng cũng không hề lãng phí thời gian.

Lúc trước ba người cùng tiến vào Ưng Lang vệ, giờ lại tụ họp lần nữa.

---

Dưới chân núi, trong một nhà bán điểm tâm sáng, mấy bàn dưa cải, ba bát cháo loãng, mấy l*иg bánh bao.

Điêu Phi vốn muốn tìm một quán rượu, nhưng Lý Thanh Sơn:

"Buổi sáng không phải lúc để uống rượu."

Nên họ đến chỗ này.

Ba tên Ưng Lang Vệ vừa ngồi xuống là không một ai dám đến gần, người đang dùng cơm đều nhanh chóng tranh thủ tản đi. Điêu Phi ném mười lượng bạc ra mới làm dịu được vẻ mặt đau khổ của ông chủ.

Tiểu An cúi đầu ăn bánh bao, Điêu Phi ngập ngừng một chút:

"Đứa bé này mấy tuổi rồi?"

Lý Thanh Sơn cười nói:

"Ngươi muốn nói gì cứ nói thẳng ra đi!"

Tiền Dung Chỉ lại gắp thêm một cái bánh bao cho Tiểu An, cũng cười nói:

"Ngươi tìm ta có chuyện gì? Tất cả đều là người quen với nhau cả, không cần khách khí, cứ việc nói ra đi."

Điêu Phi hạ giọng nói:

"Các ngươi có biết chuyện đệ tử Tam Sơn chết hết dưới lòng đất không?"

Tiền Dung Chỉ nói:

"Chuyện này tất cả mọi người ở phủ Thanh Hà đều biết."

Nhưng ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung vào việc đệ tử Tàng Kiếm Cung xuất hiện, tru sát yêu tướng, nên chuyện này lại không được xem là chuyện lớn đáng được xem trọng. Chuyện hưng vong của ba môn phái nhỏ so với chuyện của thiên hạ là không chút đáng kể.

Điêu Phi thở một hơi thật dài:
"Các ngươi biết đấy, ta cũng được xem là đệ tử của núi Thanh Đằng."

Lý Thanh Sơn nói:

"Thế thì phải chúc mừng ngươi thoát được một kiếp rồi."

"Phúc và họa gắn liền với nhau, ai mà dám nói trước được."

Ánh mắt Điêu Phi trở nên hơi mô hồ. Ban đầu hắn bị xa lánh nên mới gia nhập Ưng Lang Vệ, vốn nghĩ mình sẽ khổ tâm tu luyện để tìm cơ hội rửa sạch mối nhục. Nhưng bây giờ những người xa lánh hắn lại chết hết chẳng còn tên nào.

Mà khi thù hận đã không còn, Điêu Phi lại lấy ra một bức thư do chính tay Thanh Đằng lão nhân viết ra, ý muốn hắn quay về núi Thanh Đằng.

Lý Thanh Sơn hiểu ra ý nghĩa của mấy chữ "phúc và họa gắn liền với nhau" mà hắn ta nói. Đệ tử núi Thanh Đằng mất sạch nên tất nhiên phải triệu tập đệ tử gốc Thanh Đằng đang lưu lạc bên ngoài về. Đệ tử như thế sẽ không có bao nhiêu, nhưng sẽ từ một kẻ dính dáng ít đến môn phái, trở thành một nhân vật quan trọng.
Dù đệ tử của núi Thanh Đằng đã chết bảy tám phần, nhưng cơ sở và tại nguyên vẫn còn, tất nhiên là mọi tài nguyên của môn phái đều sẽ được đổ hết lên đầu của những nhân vật quan trọng này. Chỗ tốt chắc chắn không hề nhỏ. Chí ít là tốt hớn so với Ưng Lang Vệ nhiều. Nhưng Ưng Lang Vệ là nơi nào, há lại để ngươi muốn đến là đến, muốn đi là đi, nên là không thể không xin xỏ Phó thống lĩnh như Tiền Dung Chỉ.

Bình Luận (0)
Comment