Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 437 - Chương 437: Nhập Môn

Chương 437: Nhập Môn - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme

Chương 437: Nhập Môn


Mà ở một chỗ bế quan khác, Tiền Dung Chỉ cũng bắt đầu tu luyện phần mình.

Vẻ mặt Điêu Phi phức tạp nhìn cửa đá chậm rãi đóng lại. Tiền Dung Chỉ cười, khoát tay với hắn:

"Chúc ngươi thuật buồm xuôi gió."

Ở nơi sâu nhất trong hang đá chất đống mấy cái túi màu đen, bên trong là từng món đồ tròn vo, hình như còn đang ngọ nguậy. Chất lỏng màu đỏ tươi túa ra từ đó. Họ vốn nên chấp hành nhiệm vụ ở bên ngoài, nhưng nụ cười được xem là dịu dàng dễ gần kia lại khiến cho Điêu Phi lạnh hết cả người lẫn lòng. Tiền Dung Chỉ không thèm hối lộ của hắn, chỉ muốn hắn giúp một "việc nhỏ". Hắn đã hành tẩu ở ngoài biết bao năm, gϊếŧ người không gớm tay, nhưng so phương thức gϊếŧ người với người phụ nữ này vẫn có vẻ đáng yêu như đứa trẻ chán.

Mấy người kia đã vĩnh viễn biến khỏi cỏi đời này, thậm chí còn chẳng ai nghi ngờ nàng ta.

Cửa đá ầm ầm đóng lại, Điêu Phi cũng không chờ, xoay người đi luôn.

Như thể hắn đang tránh né một thứ gì đó cực kỳ đáng sợ. Có sự giúp đỡ của Tiền Dung Chỉ, hắn được tạm ngưng chức vụ ở Ưng Lang Vệ, có thể trở về núi Thanh Đằng để tu luyện.

Núi Thanh Đằng từng làm hắn oán hận bỗng trở nên lung linh huyền ảo, như một viên minh châu xanh biếc. Chí ít là núi Thanh Đằng an toàn hơn nhiều so với khi ở Ưng Lang Vệ, so với việc sớm chiều đối lập với hai người kia.

Tưởng tượng thử, nếu biết bí mật của nàng ta, có khi nào nàng ta sẽ đối phó với mình hay không? Hắn lại không thể ăn ngon ngủ yên được. Cũng may, cuối cũng bây giờ cũng có thể về được rồi.

Ngựa không ngừng vó suốt mấy ngày, Điêu Phi lần nữa trở về núi Thanh Đằng. So với lúc phồn thịnh, bây giờ lại có vẻ yên lặng, lạnh lẽo đến lạ.

Đi vào chủ điện, Thanh Đằng lão nhân tự mình tiếp đón hắn, miễn cưỡng vái hắn vài cái, chào vài câu, vẻ mặt hòa ái. Nhưng hắn đã trải qua biết bao mưa gió, đã không còn dễ bị một hai câu nói làm động lòng, chỉ giả vờ tỏ vẻ cảm động rơi nước mắt thôi.

Trừ hắn ra, còn có mấy người, cả nam cả nữ, không quá quen thuộc. Hình như trông hơi quen, không biết có căn cơ hay không nhưng tu vi cũng không quá cao. Với trình độ luyện khí tầng bốn của mình, hắn có thể xếp ở vị trí thứ ba.

Họ đều được được tấn thăng làm đệ tử nội môn, mỗi người đều được phân chức vụ, toàn là những công việc béo bở mà lúc trước tranh đến vỡ đầu cũng không được, mà bây giờ lại phải vì giải quyết vấn đề của môn phái, đưa đãi ngộ và tài nguyên cũng đến bậc của đại sư huynh.

Điêu Phi được sắp xếp phụ trách việc dạy bảo đệ tử mới đến công pháp nhập môn, tuy công việc này không đáng chú ý lắm, nhưng lại được lòng người khác.

Thanh Đằng lão nhân giảng đạo mấy câu rồi về chỗ tu luyện, mấy đệ tử còn sót lại của núi Thanh Đằng chào hỏi lẫn nhau.

Trong đó có một gã râu ria xồm xoàm, tiến lên phía trước nói:

"Tại hạ Dư Sơ Cuồng, chào Điêu Phi sư huynh."

Nói rồi đến sát bên cạnh, nhìn trái ngó phải không thấy ai, thấp giọng nói:

"Điêu Phi sư huynh, nghe nói ngươi mới trở về từ Ưng Lang Vệ Gia Bình à?"

Điêu Phi hơi nhíu mày. Chức vụ tay sai cho triều đình không được chào đón trong các môn phái. Tên này cũng hết chuyện để nói rồi à? Nhưng hắn vẫn "ừ" một tiếng.

Dư Sơ Cuồng nói:

"Vậy, ngươi có quen biết Lý Thanh Sơn không?"

Điêu Phi lập tức không dám thất lễ:
"Ngươi biết hắn à?"

Dư Sơ Cuồng nói:

"Tiếng tăm của người gϊếŧ, ai mà không biết!"

Thấy Điêu Phi không tin, mới nói tiếp:

"Cũng xem như có gặp hắn một lần."

Chuyện này cũng không việc gì phải giấu diếm, Điêu Phi cũng nói chuyện Lý Thanh Sơn đã về.

Dư Sơ Cuồng là kẻ ngoài thô kệch, trong tinh tế, mặt không rõ vẻ, rất tự nhiên dời chủ đề sang chỗ khác, nói về đứa con gái mà mình lấy làm tự hào kia.

Nhưng trong lòng vẫn thở dài một hơi. Ngày xưa Lưu Phong Duệ đưa Cuồng Kiếm Sơn Trang về quyền quản lý của núi Thanh Đằng, trang chủ như hắn cũng xem là nửa người của núi Thanh Đằng, nhưng hắn có thể đến núi Thanh Đằng này vẫn phải nhờ hào quanh của Dư Tử Kiếm.

Thanh Đằng lão nhân biết con đường phía trước của Dư Tử Kiếm quang minh rộng lớn nên có ý định kết giao, Dư Sơ Cuồng mới từ nửa người của núi Thanh Đằng thành người của núi Thanh Đằng luôn, lại còn là đệ tử nội môn.
Vốn hắn là người trưởng thành thế này rồi, cũng không có môn phái nào chịu nhận, núi Thanh Đằng lại đang gặp khó khăn, Thanh Đằng lão nhân cũng thà bắt từ đứa con nít, chứ loại giang hồ lão làng như Dư Sơ cuồng làm gì có chút tâm tư trung thành nào với môn phái.

Hỏi Lý Thanh Sơn là vì trừ một phần cảm kích của bản thân ra, còn lại hơn nửa là vì Dư Tử Kiếm. Dư Tử Kiếm bình yên vô sự từ núi Thanh Đằng về đã kể hết toàn bộ mọi chuyện xảy ra cho người cha này nghe.

Dù Dư Sơ Cuồng tiếc việc Dư Tử Kiếm không đồng ý lời mời của Tàng Kiếm Cung, nhưng cũng cảm thấy năm nay đã nhận được không ít vận may, cũng ăn mừng lớn trong sơn trang một phen. Nhưng Dư Tử Kiếm lại luôn như đang suy nghĩ gì đó, trở nên trầm tính hơn nhiều, không còn hoạt bát như trước. Hắn cũng không thể không cảm thán con gái trưởng thành rồi.
Bình Luận (0)
Comment