Chương 438: Ta Biết Bay - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 438: Ta Biết Bay
Mà trước khi hắn đến núi Thanh Đăng, Dư Tử Kiếm còn cực kỳ nghiêm túc xin hắn để ý đến một nhân vật. Nhân vật này đương nhiêu là "Ngưu Cự Hiệp" đã bặt vô âm tín sau đại hội hái thuốc của Tam Sơn.
Dư Sơ Cuồng đương nhiên là biết Ngưu Cự Hiệp là nhân vật như thế nào. Trong lòng hắn nảy lên một chút. Chẳng lẽ con gái nhà mình có lòng muốn nương tựa? Nhưng trông dáng vẻ của nàng cũng không giống cô gái nhỏ động lòng xuân lắm, nên hỏi thêm một câu.
"Dưới tình thế như vậy, chỉ sợ hắn đã...ngươi phải làm sao?"
Chỉ sợ nàng lại bảo tuẫn tiết theo vì tĩnh.
Dư Tử Kiếm cúi đầu trầm mặc thật lâu rồi mới nói:
"Nữ nhi nhất định sẽ báo thù rửa hận cho hắn."
Sự quyết tâm quyết tuyệt đó lại khiến hắn nghi ngờ người trước mắt có còn là con gái nhà mình hay không. Lòng hắn cũng không thể không cảm thán: Tử Nhi ơi Tử Nhi, con gái của chúng ta cuối cùng cũng không yếu đuối như ngươi.
Bây giờ biết Lý Thanh Sơn đã trở về bình yên vô sự, hắn lại thấy đau đầu, không biết phải làm như thế nào để báo cho nàng.
Điêu Phi bỗng nói:
"Lý Thanh Sơn không lâu nữa phải đến Bách Gia Kinh Viện tu tập, không chừng có thể trở thành đồng môn của con gái nhà ngươi."
Dư Sơ Cuồng thầm thót mình, cười khổ. Xem ra chuyện này không cần mình phải đau đầu, chẳng qua là giữa thật sự có chút duyên phận sao? Chỉ mong là nghiệt duyên thì tốt.
...
"Lý Thanh Sơn quay về rồi."
Hoa Thừa Tán cầm một lá thư, đẩy đến trước mặt Vương Phác Thực.
Là báo cáo của Phương Ân Thượng, bên trên còn có giải thích của Lý Thanh Sơn với vụ án của Trác Trí Bá, cả lời khen của Phương Ân Thượng với hắn, dốc hết sức tiến cử tiến cử hiền tài Lý Thanh Sơn gia nhập pháp gia.
Đây không chỉ đơn thuần là công lao của Tiền Dung Chỉ, Lý Thanh Sơn vừa vào Ưng Lang Vệ đã bình định mấy chục án cũ, còn mượn được sức mạnh của đệ tử Mặc gia, mang xác của người đứng đầu bảng đên là Cương Thi đạo nhân về, có thể nói là khá thông minh năng nổ, dù khí thế có ba phần khốc liệt, nhưng lại rất hợp với tinh thần nghiêm phép tắc của nhà pháp.
Vương Phác Thực xem xét xong lại giận lên:
"Hắn còn dám trở về thật. Tưởng chúng ta là những kẻ ngu không nhìn ra được mánh khóe của hắn sao? Tiểu Phương còn non về trải đời lắm, không biết sự hiểm ác của lòng người.
Hoa Thừa Tán nói:
"Lão Vương, ngươi cũng không cần phải quá chú trọng vào ấn tượng ban đầu đâu. Những gì Ân Thượng thấy cũng là thật, những việc Lý Thanh Sơn làm có thể xưng là một tướng tài, tốc độ tu hành cũng cực kỳ nhanh, cũng là một anh tài hiếm có, có thể làm pháp gia ta lớn mạnh hơn."
Vương Phác Thực kinh ngạc nhìn Hoa Thừa Tán:
"Sao ngươi lại đột nhiên xem trọng hắn như thế? Thôi, cứ xử thế đi, ta lười phải quan tâm tên nhóc này, tru diệt dư nghiệt của Bạch Liên Giáo mới là việc nên làm."
Nói xong đã vội vàng bỏ đi.
Hoa Thừa Tán nhìn ra ngoài cửa sổ, tuyết đông đã bắt đầu tan ra, kinh trập đang nổi lên. Lý do đàng hoàng, hắn cũng không báo với Vương Phác Thực, bấy giờ đang ở núi Thanh Đằng.
Trước khi đi, Cố Nhạn Ảnh có thuận miệng nói một câu:
"Nếu tương lai có gặp lại hắn, đừng ngại chiếu cố thêm vài phần, dù sao cũng tính là do ta dạy dỗ ra."
Lời nàng nói, sao hắn có thể không để tâm được? Những lời này cũng không tiện nói rõ với Vương Phác Thực, nếu không lại không tránh được một trận dạy dỗ.
Với thiếu niên đầy can đảm, mắt không buồn liếc đến nàng kia, hắn cũng cảm thấy hơi hứng thú. Nhưng ghen cũng không thể được. Bao nhiêu năm qua có không biết bao nhiêu người được nàng dạy dỗ.
Trên đường từ núi Thanh Đằng về phủ Thanh Hà, Hoa Thừa Lộ có nói một câu, qua bao nhiêu năm rồi, hắn nghĩ đó là câu nói trưởng thành nhất:
"Ca, ngươi vẫn nên từ bỏ đi, ta không thể tưởng tượng ra được dáng vẻ nàng ta chung tình với một nam tử."
Hoa Thừa Tán cũng chỉ biết cười khổ mà thôi. Hắn cũng đâu tưởng tượng được. Quen biết nàng bao nhiêu năm nhứ thế, nàng tiêu diêu tự tại như gió, hỉ nộ ái ố cũng không tỏ ra bao nhiêu, bây giờ hắn vẫn cảm thấy không thể nhìn thấu tâm tư nàng. Lúc thì dịu dàng như gió xuân hiu hiu thổi, lúc lại lạnh lùng như gió lạnh cắt thịt, nàng tựa như cơn gió chập chờn biến ảo. Nếu là gió thì sao có thể ở yên trong lòng một người nào đó được?
Tiểu An mở hai mắt ra từ trạng thái thiền. Nàng đã ngưng ra được viên tràng hạt xương khô thứ ba trong tay.
Ngay sau đó đã nghe thấy tiếng nói vội vã của Lý Thanh Sơn:
"Xem này Tiểu An, ta biết bay."
Tiểu An ngoái nhìn thử xem rồi cười khúc khích. Nàng thấy Lý Thanh Sơn đang ngồi xếp bằng, hai tay kết ấn, từng tầng mây trắng sinh ra dưới thân nâng hắn bay lên, nhưng chỉ cách mặt đất có một thước, hơn nữa con lung la lung lay. Cái này cách cảnh giới của "bay" không biết bao xa.
Lý Thanh Sơn cũng không thấy ngại ngùng gì cả, cười khà khà:
"Đây là bước đầu tiên trong vạn lý trường chinh, cứ đợi đến ngày ta bay thẳng lên chín tầng mây đi!"
Ánh mắt Tiểu An dịu dàng:
"Chúng ta cùng nhau chinh chiến."
"Đương nhiên rồi."