Chương 439: Kinh Trập - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 439: Kinh Trập
Mấy ngày qua, Lý Thanh Sơn đều tập trung tinh thần nghiên cứu pháp thuật, chỉ vài ngày đã mò ra được “lối đi” của Đằng Vân thuật, tuy rằng chỉ có thể “bay” như thế này nhưng như thế là đã vượt qua được ngưỡng cửa kia, về sau chỉ cần luyện tập nhiều lên là được.
Cũng không phải do ngộ tính của hắn cao, mà là do tính tương thích của hệ Thủy trong Ngũ Hành cực cao, đặc biệt là chân khí còn vô cùng thuần khiết, lúc thi triển pháp thuật thì những ưu thế đó đều được bộc lộ hết, có thể dễ dàng điều khiển chân khí tùy theo ý muốn, tựa như một đám tinh binh kỷ luật nghiêm minh bày ra các loại thế trận theo ý của tướng soái, không lộn xộn tí nào, mà những thế trận này chính là chìa khóa để thi triển pháp thuật.
Lý Thanh Sơn lại chuyển sang tu luyện Giá Vụ thuật, mất tận mấy ngày, tu luyện đến mức mây mù lượn lờ khắp động, Lý Thanh Sơn bay lơ lửng quanh quanh động tựa như người đi dạo trong vũ trụ.
Chỉ là độ khó của việc kết hợp hai loại pháp thuật này làm một, tu luyện thành Đằng Vân Giá Vụ chân chính còn khó hơn việc tu luyện một trong hai loại pháp thuật đó rất nhiều, cho nên chỉ có thể rèn luyện từng chút một, tích lũy kinh nghiệm, không thể sử dụng tí mánh khóe nào.
Lý Thanh Sơn cũng rất kiên định, kiên nhẫn tu luyện, chỉ coi như đây là một trò chơi rất thú vị, hơn nữa lại có Tiểu An làm bạn nên cũng không thấy nhàm chán chút nào.
Cái gọi là bế quan thực ra cũng giống như ngồi tù vậy, thế nhưng vì tạm thời có thể gạt bỏ tất cả tranh chấp ở bên ngoài cửa đá khổng lồ, nên đầu óc cũng được được thư giãn khó tả, không xem là khổ mà phải thấy vui, tất cả việc tu hành đều thuận theo tự nhiên, quyết không gò ép, trái lại hiệu quả tu hành rất tốt.
Tâm tình này thậm chí còn quan trọng hơn trận pháp tụ linh ở trong động kia, dù tài nguyên là nền tảng không thể thiếu trên con đường tu hành, nhưng chỉ tích tụ tài nguyên không thôi thì cũng không thể tạo nên một tu hành giả cường đại.
Phải có cả tâm trạng tốt, cả sự lĩnh ngộ mới có thể làm đá hóa thành vàng.
Vào những lúc thế này, Lý Thanh Sơn càng cảm nhận được sự quan trọng của Linh Quy Trấn Hải quyết, khi số lượng đan dược bị chuyển hóa thành yêu khí và đưa vào trong yêu đan linh quy càng ngày càng nhiều, tâm tư của hắn càng ngày càng bình tĩnh, không vội vàng cũng không nóng nảy.
Thời gian thấm thoát trôi qua, mây mù lượn lờ trong hang động càng ngày càng nhiều và dày đặc, tựa như hóa thành thực thể vậy. Lý Thanh Sơn vươn tay vồ một cái, chẳng khác nào tóm lấy một loại cao su dẻo dai và co dãn nhưng cũng vô cùng trơn bóng mềm mại, bay vù vù từng vòng trong hang động.
Lý Thanh Sơn lộ ra nụ cười mừng rỡ, cuối cùng hắn cũng đạt được thành công nho nhỏ trong việc tu luyện Đằng Vân Giá Vũ thuật rồi. Hắn đặt mông xuống ngồi trên đám mây, chỉ thấy đám mây nhấp nhô một hồi rồi nâng hắn vững vàng. Hắn khoanh chân ngồi bên trên, cười hỏi:
“Thế nào, giống thần tiên không?”
“Không giống!”
Tiểu An thành thật nói.
“Không giống chỗ nào?”
“Không giống chỗ nào hết.”
Tiểu An nhìn xung quanh.
“Tiểu An, ngươi được lắm, dám nói bản tiên không giống thần tiên, tới đây cho ta!”
Lý Thanh Sơn vươn tay ra chộp một cái, chân khí tuôn ra như nước rồi quấn lấy Tiểu An.
Tiểu An cười hì hì, cũng không né tránh mà mặc cho hắn tóm lấy rồi chà đạp một hồi, hết vân vê gò má thì lại bóp cái mũi.
Nếu như Điêu Phi nhìn thấy cảnh tượng này, nhất định sẽ cảm thấy Lý Thanh Sơn cũng không khủng bố đến vậy. Chẳng qua đây là ở trước mặt Tiểu An thôi, chứ ở thế giới hiểm ác ngoài kia, sao hắn không trợn mắt nhe răng cho được?
Đột nhiên có âm thanh chấn động truyền đến từ phía chân trời xa xôi.
Lý Thanh Sơn nói:
“Là sấm mùa xuân!”
Mùa xuân đã tới, mặt đất đang thức tỉnh.
Túi trùng rung chuyển liên tục, Mã Lục ngủ say đã lâu tỉnh lại từ trong giấc mộng, lúc này đang vặn vẹo thân thể.
Tiểu An nói:
“Là kinh trập*!”
*là một trong 24 tiết khí của lịch Việt Nam, Trung Quốc, Nhật Bản, Triều Tiên. Đối với vùng Trung Hoa cổ đại, tiết khí này có nghĩa là Sâu nở.
Kinh trập, sấm dậy, trùng tỉnh.
Lý Thanh Sơn mở túi trùng ra, Mã Lục lập tức lách ra ngoài, hình như thân hình lại to hơn một chút, nó đong đưa râu:
“Ăn! Ăn!”
“Đồ tham ăn!”
Lý Thanh Sơn cười mắng một câu rồi lấy đồ ăn ra, để cho Mã Lục vùi đầu vào ăn thỏa thích.
Hiện tại đã sang tháng hai, chưa đến một tháng nữa là Bách Gia kinh viện sẽ mở cửa.
Lý Thanh Sơn muốn đột phá Luyện Khí tầng thứ sáu trong khoảng thời gian này.
Luyện Khí tầng thứ sáu và Luyện Khí tầng thứ năm là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau, bất kể thực lực hay là địa vị cũng đều khác hẳn. Hắn tin rằng chỉ cần tu luyện đến Luyện Khí tầng thứ sáu, dù có đến nơi nhân tài đông đúc như Bách Gia kinh viện thì cũng không lo bị vùi dập.
Hắn không đến Bách Gia kinh viện để lánh nạn, nên cũng không định nghe theo đạo lý làm người khiêm tốn, hay người khôn giữ mình gì đó. Dù ở bất kỳ hoàn cảnh nào, quy luật tự nhiên mạnh thì sống yếu thì chết là điều không thể thiếu, kẻ mạnh mới có được nhiều tài nguyên hơn, có điều kiện tốt hơn để tu hành.
Đây mới là con đường mà hắn muốn di.