Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 457 - Chương 457: Hàn Thiết Y

Chương 457: Hàn Thiết Y - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme

Chương 457: Hàn Thiết Y


Nhóm luyện khí sĩ đang vây xem cũng ngừng thở, căng thẳng nhìn cái đỉnh lớn bay qua bay lại, đi đi về về. Cự Mộc Nhân đã thua một trận rồi, nếu như còn thua thêm một trận nữa thì linh thạch họ đánh cược xem như trôi theo dòng nước.

Cự Mộc Nhân lại lần nữa đón được đỉnh lớn, mặt mũi đỏ bừng, trừng muốn rách cả mí mắt, mồ hôi cả người đổ ra như mưa, chếnh choáng như người vừa vừa thức dậy. Cái đỉnh đó đã hóa to gấp ba, nặng nề đặt ở đầu vai, miệng thở hổn hển. Cả hắn cũng đã bắt đầu cảm thấy hơi quá sức.

Lại trông sang Lý Thanh Sơn, cũng đã trút quần áo trên người ra, lộ thân thể màu đồng cổ. Không có chút thịt thừa nào, cũng không hề giống Cự Mộc Nhân, cơ bắp cuồn cuộn, mà là hiện thân của giọt nước hoàn mỹ, như được đúc thành từ kim loại. Nếu nói Ngưu Ma mang lại cho hắn sức mạnh như một khối sắt, thì Hổ Ma lại luyện khối sắt này thành một thanh đao sắc.

Trên người hắn chưa rịn ra chút mồ hôi nào, như thể chưa có vẻ gì là thất bại. Nếu chỉ bàn về sức mạnh, chưa chắc hắn đã mạnh hơn Cự Mộc Nhân, nhưng sức chịu đựng của cơ thể và sức bền thì không có bất kỳ luyện thể sĩ nào vượt qua hắn được.

Đã cược đến tận đây rồi, cách việc phân thắng bại đã không còn xa.

Cự Mộc Nhân hạ quyết tâm, hét lớn một tiếng, huy động sức mạnh toàn thân, ném đỉnh lớn đi.

Định lớn lấy thế như sấm chớp, gào thét bay về phía Lý Thanh Sơn.

"Mau tránh ra!"

Hàn Quỳnh Chi hoảng sợ gào lên.

Sắc mặt Hoa Thừa Tán cũng thay đổi, nhưng vẫn hóa cái đỉnh to lên thêm một chút. Nếu hắn không làm thế thì sẽ hơi không công bằng, kế sách hiện tại chỉ còn có thể để Lý Thanh Sơn từ bỏ trận này.

"Nếu đỉnh rơi xuống đất là thua đấy. Lý đạo hữu hãy đón cho chắc."

Thu Hải Đường nở nụ cười quyến rũ. Xem ra hai người đều đã đến cực hạn, nếu như Lý Thanh Sơn không tiếp được thì sẽ thua, còn nếu đón thì càng tốt hơn, dù không chết chắc cũng phải bị thương nặng, trận thứ ba sẽ thua, khỏi phải bàn cãi.

Lý Thanh Sơn làm như không nghe thấy câu nói này. Mắt hắn tập trung lại, dồn khí đen điều, vươn hai tay về phía đỉnh lớn đang gào thét bay đến.

Đỉnh lớn đập trúng Lý Thanh Sơn ầm ầm, xung quanh vang lên nhiều tiếng hô hoán kinh ngạc.

Lý Thanh Sơn cảm nhận được một sức mạnh lớn từ chiếc đỉnh lớn truyền đến. Nếu có thể hóa thành thân thể yêu ma, nguồn sức mạnh này cũng không là gì cả, nhưng với thân hình của con người vẫn hơi miễn cưỡng. Hắn lại cắn chặt răng, đan điều khí hải xoay tròn, xông ra từng luồng chân khí, chảy khắp toàn thân hóa thành tia nước dịu dàng, hóa giải sức mạnh lớn.

Lý Thanh Sơn bị đỉnh lớn đẩy lui về sau hơn mười bước, hai chân lún thật sâu xuống đất. Chân phải hắn hơi chống, bỗng dừng lại. Âm thanh răng rắc vang lên, bàn chân hõm sâu vào nền đất.

Lý Thanh Sơn vững vàng đỡ cái đỉnh lớn, nhe răng cười một tiếng, quát:

"Trả lại cho ngươi!"

Hắn bỗng bước về trước một bước, vận sức lực toàn thân, hai tay vung tròn, ném đỉnh lớn đi.

Đỉnh lớn với thế còn mạnh hơn thế đến, bay thẳng đi. Ánh mắt Cự Mộc Nhân đầy vẻ sợ hãi, nhìn sang Thu Hải Đường một cái, hét ầm lên duỗi hai tay ra, đã vào thế quyết chết.

Gió lớn quật vào mặt, nhưng va chạm cũng không đến theo. Hắn trợn to mắt, đỉnh lớn dừng ở trước mắt, chỉ cách hắn vài thước.

Cự Mộc Nhân chớp mắt mấy cái, như còn đang chưa hiểu đã xảy ra chuyện gì. Cúi đầu xuống, hắn thấy một thanh niên mặc áo đen, đón cái đỉnh lớn tron tay.
Thanh niên mặc áo đen quay đầu lại, lộ ra khuôn mặt tuấn lãng, mày kiếm sắc bén, nhưng lại như được đúc từ sắt lạnh như băng, lộ ý lạnh âm u.

Hắn lạnh lùng nói:

"Dừng ở đây đi, ngươi thua rồi."

Cự Mộc Nhân tỏ vẻ rệu rã, nhưng cũng cảm kích thanh niên mặc đồ đen một chút. Nếu không nhờ thanh niên mặc đồ đen này, chỉ sợ mạng sống của hắn khó có thể đảm bảo.

Thanh niên mặc áo đen lại ném cái đỉnh lớn về phía Hoa Thừa Tán, đỉnh bay vào tay Hoa Thừa Tán lại về kích cỡ lớn chừng bàn tay. Hắn dẫn chân khí, cho vào trong túi bách bảo, nói với thanh niên mặc áo đen vừa đột ngột xuất hiện:

"Thiết Y, sao ngươi lại đến đây?"

Hàn Quỳnh Chi vẫy tay nói:

"Ôi…lão đệ!"

Thanh niên mặc áo đen lại như không thấy họ, quay đầy nhìn thẳng về phía Lý Thanh Sơn, lạnh lùng nói:
"Luyện thể không tệ."

"Không dám!"

Lý Thanh Sơn thấy cực kỳ rõ ràng, sau khi hắn ném đỉnh lớn về, thanh niên mặc áo đen này mới chạy từ một bên ra, như một con báo đen mạnh mẽ. Hắn xuất phát sau nhưng lại đến trước, tiếp đỉnh trong tay, thân thể và khí lực mạnh mẽ, ngay cả Lý Thanh Sơn cũng hơi kinh ngạc. Hắn chính là luyện thể sĩ trong truyền thuyết ư?

Khi thanh niên mặc áo đen này tiếp đỉnh, hắn cũng không đón đỡ, mà chỉ gẩy cái đỉnh ra một chút, hành động cực kỳ khéo léo, thể hiện ra võ nghệ cực kỳ cao minh.

Hoa Thừa Tán như quá quen với cái kiểu lạnh lùng này của thanh niên mặc áo đen, giới thiệu:

"Cao thủ đỉnh cấp của binh gia, Hàn Thiết Y, nói ra thì người dưới Trúc Cơ chắc chắn chưa từng gặp hắn.

Lý Thanh Sơn khẽ vuốt cằm, tán đồng với ý của Hoa Thừa Tán. Hàn Thiết Y chẳng những có thân thể và khí phách mạnh mẽ, tu vi cũng ở luyện khí tầng mười, tu cả hai, sợ là khó có người địch lại trong đám luyện khí sĩ. Hắn chắp tay nói:
"Lý Thanh Sơn!"

Hàn Thiết Y lại không để ý đến hắn, quay sang cau mày với Thu Hải Đường:

"Tên dị nhân này trị giá bao nhiêu linh thạch? Ta mua!"

Bình Luận (0)
Comment