Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 456 - Chương 456: So Lực

Chương 456: So Lực - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme

Chương 456: So Lực


Nếu hắn biết Lý Thanh Sơn hoàn toàn không suy xét nhiều như thế, chỉ đang thưởng thức mùi rượu, thậm chí hoàn toàn không có chuyện luyện quá mùi rượu, cũng không biết sẽ lộ ra vẻ mặt như thế nào.

Dù hắn thông minh đến cỡ nào cũng không thể nào tưởng tượng được người trước mặt hắn là một con yêu quái.

Ánh mắt của Hoa Thừa Tán và Thu Hải Đường chạm nhau, Hoa Thừa Tán hơi khom ngươi làm như muốn biểu đạt lòng xin lỗi. Thu Hải Đường lộ ra chút vẻ u oán, rốt cuộc ta cũng không thể làm ngươi động lòng được sao?

Cự Mộc Nhân thấy Lý Thanh Sơn sắp đuổi kịp, trong lòng căng thẳng, lại càng nốc rượu nhanh hơn, cứ như thế, men say lại càng nặng, chân khí cũng không kịp luyện hóa tan rã.

Nhang vẫn còn dư lại một chút, chỉ nghe một tiếng ầm lớn, Cự Mộc Nhân đã ngã trên đất, bình rượu trong tay rơi xuống đất vỡ toan, nửa bình rượu đổ đầy đất.

Lý Thanh Sơn đứng lên, nấc lên đầy mùi rượu, tu ừng ực uống hết bình rượu cuối cùng, nhìn xung quanh:

“Hết rồi sao?”

Hình như còn chưa uống đã.

Nhang đã thành tro.

Xung quanh đều yên lặng.

“Thắng!”

Hàn Quỳnh Chi vung tay, phá vỡ yên lặng.

Lầu trên lầu dưới đều ồn ào, la hét ầm ĩ, Cự Mộc Nhân lại uống rượu thua một người thường, không có ai dự đoán được.

Không ít người hô to:

“Gian lận!”

Không chỉ đáng cược thắng thua của toàn trận, còn có đánh cược thắng thua của từng trận, rất nhiều người vốn tưởng rằng kiếm được linh thạch dễ dàng, ngược lại thua hết linh thạch mà bản thân vất vả để giành.

Lý Thanh Sơn cười to ầm ĩ, tiếng cười lảnh lót đè ép toàn bộ tiếng la lối xuống, nói với Thu Hải Đường:

“Thu môn chủ, trận này coi như ta thắng nhỉ?”

Rượu làm tăng ham muốn, ánh mắt không thèm kiêng nể gì mà quan sát cơ thể nàng,

Thu Hải Đường nói:

“Cho ngươi nếm chút ngon ngọt trước.”

Lý Thanh Sơn liếc mắt nhìn Cự Mộc Nhân đã say nằm bẹp:

“Chỉ sợ lúc sau không thể đấu tiếp được nữa.”

Thu Hải Đường lạnh lùng nói:

“Còn không đứng lên cho ta!”

Cự Mộc Nhân run lên, lung lay bò từ dưới đất lên, dựa vào một luồn chân khí, nhanh chóng tỉnh rượu.

Thu Hải Đường lấy từ trong túi bách bảo ra một cái đỉnh nhỏ, quăng ra giữa sân.

Ầm ầm, đỉnh nhỏ ở giữa không trung phóng đại gấp mười lần, biến thành một cái đỉnh đồng thau cực lớn rơi ở giữa sân, Lý Thanh Sơn cảm giác dưới chân rung lên lắc lư, cái đỉnh này đã nặng gần nghìn cân.

Thu Hải Đường nói:

“Lực sĩ thời cổ đều tự xưng có được sức có thể nâng đỉnh, trận thứ hai thi đấu nâng cái đỉnh này.”

Lý Thanh Sơn nói:

“Ngươi là chủ nhân của đỉnh, nếu âm thầm giúp đỡ, chẳng phải ta tự nhiên bị thua sao?”

Thu Hải Đường nhíu mày nói:

“Ngươi muốn như thế nào?”

Nàng cũng không có ý định như thế này, nàng hoàn toàn không tin Lý Thanh Sơn có thể khỏe hơn Cự Mộc Nhân.

Cự Mộc Nhân từ lúc sinh ra cơ thể đã hơn xa người thường, từ sau khi nàng mua hắn về, còn dạy hắn thuật luyện thể, hắn vì muốn chạy trốn, có thể nói là ngày đêm cực khổ tu hành, có được thần lực kinh người, những lúc nàng không ở chỉ có thể dùng xiềng xích khóa lại, cao cấp Luyện Khí sĩ cũng rất khó có thể khống chế được hắn.

“Nếu ta là người làm chứng, vậy cứ để ta lấy ra một cái đỉnh vậy.”

Trong lúc nói chuyện, Hoa Thừa Tán đã tung ra một cái đỉnh ba chân cực lớn.

Thu Hải Đường hừ lạnh, nhưng cũng không tin Hoa Thừa Tán sẽ thiên vị, thu hồi đỉnh lại:

“Bây giờ ngươi không còn ý kiến gì nữa đi!”
Lý Thanh Sơn đi đến trước cái đỉnh, trên đỉnh lóe lên ánh sáng, là một món linh khí hiếm có, hắn duỗi cánh tay ra, dùng một tay túm lấy đỉnh.

“Ngu ngốc, một tay làm sao đủ!”

Hàn Quỳnh Chi hô to.

Ngô Cấn lại càng lộ ra vẻ cười nhạo, nói với Tiền Dung Chỉ:

“Chắc tên Lý Thanh Sơn này chưa bao giờ nhìn thấy đỉnh lớn dùng để luyện khí, luyện khí đỉnh còn nặng hơn những cái đỉnh đúc bằng đồng thiếc rất nhiều, dùng một tay không nâng dậy nổi.”

Còn chưa nói xong, Lý Thanh Sơn đã dùng một tay nâng luyện khí đỉnh lên, nhấc qua đầu, tiện tay ném qua cho Cự Mộc Nhân:

“Đến lượt ngươi.”

Ngô Cấn cứng họng.

----

Cự Mộc Nhân cũng không cam chịu yếu thế, một tay nắm đỉnh lớn, cứ nhẹ nhàng như nắm một món đồ chơi, còn vứt khỏi tay, biểu hiện ra thần lực, ném về phía Lý Thanh Sơn.
Hoa Thừa Tán nói:

"Cẩn thận!"

Đỉnh trở nên to lớn hơn trên không trung.

Lý Thanh Sơn giơ tay đón, chỉ cảm thấy đúng là trọng lượng nặng hơn rất nhiều, nhưng không buồn lại ý. Hắn lại ném về phía Cự Mộc Nhân, cái đỉnh trên không lại hóa lớn lần nữa.

Một cái đỉnh lớn ném qua ném lại giữa hai người, trở nên càng ngày càng lớn, Lý Thanh Sơn cũng phải giơ hai tay ra đón, khiến cho rất nhiều luyện khí sĩ trợn mắt hốc mồm ra nhìn. Sức mạnh như thế này, còn là người sao?

Dù họ có dùng Thần Lực Phù các kiểu bùa tăng sức mạnh, pháp thuật cũng không thể đỡ được một cách nhẹ nhàng linh hoạt như thế.

Chỉ có luyện thể sĩ mới có thể nhìn ra được huyền cơ trong đó, tỏ ra vẻ cực kỳ khâm phục, không thể ngờ thiếu niên này lại có thuật luyện thể ghê gớm như thế, có thể phân cao thấp về mặt sức mạnh với Cự Mộc Nhân.
Thu Hải Đường hơi nhíu mày. Rốt cuộc tên nhóc thối này từ đâu đến mà lại có thuật luyện thể cao đến vậy.

Phải biết, thuật luyện thể không dựa vào việc lủi vào núi sâu luyện một hai bản bí tịch thần công mà thành. Mà nhu cầu với các loại đan dược chỉ có nhiều hơn chứ không ít hơn luyện khí.

Vốn cuộc đấu sức đã chắc chắn được, nay lại trở nên hoàn toàn không nắm bắt được.

Bình Luận (0)
Comment