Chương 455: Còn Kém Xa - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 455: Còn Kém Xa
Lý Thanh Sơn vẫn không thèm liếc nhìn bên kia cái nào, chỉ lo tự uống một mình, nhưng khác với Cự Mộc Nhân chỉ biết cắm đầu uống rượu, tất cả mọi người đều có thể nhận thấy, hắn đang hưởng thụ quá trình này, uống xong vò rượu này lại uống đến vò rượu khác, không hề cố ý tăng tốc, nhưng tốc độ uống cũng cực nhanh.
Chỉ trong chốc lát, đã uống xong mấy vò rượu, mà con heo sữa kia cũng đã vô bụng hắn.
Mấy người vốn cũng không quá đói bụng nhìn thấy hắn như thế đều nhịn không được chép miệng, ứa nước bọt.
Hàn Quỳnh Chi hỏi Hoa Thừa Tán:
“Hắn có thể thắng không?”
Nàng bị Hoa Thừa Tán kích động, cũng cắn răng đặt cược năm trăm viên linh thạch, cược Lý Thanh Sơn thắng, làm xong mới cảm thấy tiếc của, năm trăm viên linh thạch có thể mua được một món linh khí thương phẩm hơi yếu.
Hoa Thừa Tán:
“Không dễ dàng, hắn đã mở ra khí hải, tu vi cao hơn một ít, nhưng mà uống nhanh như thế, chỉ sợ không luyện hóa rượu kịp, hắn lại không cao to bằng Cự Mộc Nhân, sẽ thua thiệt.”
Hàn Quỳnh Chi nói:
“Vậy ngươi còn cược một nghìn viên linh thạch, làm hại ta còn tưởng rằng ngươi rất tự tin.”
“Không phải ta tự tin, mà là hắn rất tự tin, ngươi cảm thấy không hắn đáng giá với lòng tin một nghìn viên linh thạch sao?”
Hàn Quỳnh Chi nhìn về phía Lý Thanh Sơn, hắn đã xắn tay áo lên, lộ ra phần ngực mày đồng, gò má góc cạnh rõ ràng mang theo chút ý cười, tuy rằng không đẹp trai nhưng lại lộ ra nét dũng cảm của đàn ông, nàng nhìn thấy, cũng có hơi động lòng, cắn răng nói:
“Đáng giá!”
Dù người đàn ông này như thế nào thì cũng xứng đáng với con số kia, lại nhìn thấy Tiểu An ở một bên sắc mặt vẫn bình thường như cũ, không hề có bất cứ thay đổi gì, chỉ yên lặng nhìn hắn, đó là lòng tin không hề nghi ngờ, không hề giữ lại.
Nàng loáng thoáng hiểu được vì sao Lý Thanh Sơn lại bao che cho nàng ta như thế, dù là tu sĩ Trúc Cơ cũng dám đánh trả.
Tàn nhang rơi xuống, nén nhang chỉ mới đốt được một nửa, xung quanh Lý Thanh Sơn và Cự Mộc Nhân đã toàn là vò rượu không, không ngờ một trăm vò rượu ngon cũng đã bị hai người họ uống hết một nửa.
Mùi rượu bay khắp nơi, dù là cách ba tầng lâu cũng có thể ngửi được rõ ràng.
Lâu trên lầu dưới đều đã yên tĩnh lại, Luyện Khí dựa vào chân khí hộ thể, cũng không thiếu mấy loại người thích uống thỏa thích, nhưng cũng không thể nào ghê gớm đến mức này.
“Thiên ca, họ giỏi thật!”
“Cũng chỉ là hai tên giá áo túi cơm!”
Thiếu niên áo trắng nói, lại có chút lo lắng một nghìn viên linh thạch của hắn, nhưng mà hắn lại nhanh chóng yên tâm.
Trong đám bình không kia, Cự Mộc Nhân uống ba mươi ba bình, Lý Thanh Sơn chỉ uống có hai mươi mốt bình, vẫn chênh lệch đến mười mấy bình rượu.
Nhưng Hoa Thừa Tán lại chú ý đến, mặt của Cự Mộc Nhân đã bắt đầu đỏ lên, lộ ra chút men say, tốc độ uống đã chậm lại.
Chân khí trong cơ thể Cự Mộc Nhân vận chuyển với tốc độ cao nhất, tiêu trừ cảm giác say, bây giờ không chỉ đang đua rượu, còn đua cả tu vi.
Men say trên mặt Lý Thanh Sơn lại càng nồng hơn, nhưng hắn vừa ăn vừa uống, tốc độ uống rượu ngược lại càng lúc càng nhanh. Hắn không cố tình dùng chân khí hay yêu khí để luyện hóa mùi rượu, vì không cần thiết phải làm thế.
Tuy rằng hắn trông có vẻ nhỏ hơn Cự Mộc Nhân rất nhiều, nhưng trên thực tế, dáng vẻ thật sự của hắn đã cao hơn năm trượng, là một con quái vật khổng lồ thật sự.
Trong khoảng thời gian bế quan ở thành Gia Bình này, mỗi ngày hắn đều ăn một đống lớn đan dược, dù là Ngưng Khí hoàn hay là tụ khí đan thì đều bị hắn luyện hóa thành yêu khí, cơ thể yêu ma cũng phát triển cực nhanh, nếu bây giờ hắn biến trở về nguyên hình, nói không chừng cặp sừng trên đỉnh đầu có thể chạm được đến đỉnh.
Nếu nói đám bình rượu này đối với Cự Mộc Nhân chỉ là một chén lớn, cần phải nốc vào. Vậy đối với Lý Thanh Sơn mà nói, chỉ là một đống chung rượu nhỏ, không những không cần phải gấp gáp, còn phải cẩn thận nếm mùi vị của nó, làm rượu có thể hoàn toàn hòa tan trong cơ thể. Nếu vừa uống vừa dùng yêu khí luyện hóa thì uống rượu còn có ý nghĩa gì nữa chứ.
Nén nhang đã đốt đến hai phần ba, Cự Mộc Nhân lại uống hết mười bình, Lý Thanh Sơn uống hết mười bốn bình, hai người chỉ hơn kém nhau bốn bình.
Làn da ngoài vàng lộ trắng của Cự Mộc Nhân đã có hơi ửng hồng, đứng đó bắt đầu lắc lư, không thể không ngồi xuống giống Lý Thanh Sơn.
Mà từ đầu đến cuối Lý Thanh Sơn vẫn ngồi vững vàng ở đằng kia, gương mặt màu đồng cổ cũng không thấy có chút biến sắc nào, nhưng men say cũng càng lúc càng đậm, chỉ là tốc độ uống rượu của hắn càng lúc càng nhanh, đó là cách uống của những người uống rượu đến hưng phấn.
Tất cả mọi người đều nhìn ra được hai hơn ai kém.
Hàn Quỳnh Chi xoay vai Hoa Thừa Tán lại, kích động nói:
“Nói không chừng có thể thắng!”
Hoa Thừa Tán mỉm cười, thằng nhóc này đúng là có bản lĩnh, suýt chút nữa đã quên, hắn vốn dĩ có luyện thể, tuy rằng vừa ăn vừa uống sẽ hơi chiếm bụng một chút, nhưng lại không dễ say, hơn nữa còn nghiêm túc khống chế tốc độ, dùng chân khí luyện hóa dần dần mùi rượu.