Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 454 - Chương 454: Có Rượu Phải Có Thịt

Chương 454: Có Rượu Phải Có Thịt - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme

Chương 454: Có Rượu Phải Có Thịt


Hoa Thừa Tán hơi sửng sốt, trong giọng nói của Lý Thanh Sơn cũng không có chút ý nhụt chí gì, vẫn tràn đầy tự tin kiên định.

Thu Hải Đường lại một lần nữa nhìn Lý Thanh Sơn, khinh thường nói:

“Chỉ cần ngươi dám!”

“Ta cược một nghìn khối linh thạch, cược ta thắng!”

Trên lầu đều yên ắng, sau đó vang lên tiếng cười vang.

Lầu ba, hai cô gái xinh đẹp dựa sát vào người một thiếu niên mặc áo trắng, một cô gái trong số đó:

“Thiên ca ca, không lẽ người này điên rồi sao?”

“Trên đời này vốn có rất nhiều kẻ điên, nhưng nếu không có mấy thằng điên như thế này, không phải sẽ mất đi rất nhiều niềm vui sao.”

Thiếu niên đảo mắt, lướt qua Tiền Dung Chỉ và Hàn Quỳnh Chi, cuối cùng dừng lại trên người Thu Hải Đường.

Một cô gái không chịu nói:

“Thiên ca ca, ngươi lại ham sắc đẹp, có hai chúng ta còn chưa đủ sao?”

Thiếu niên áo trắng cười nói:

“Không đa tình uổng đời niên thiếu!”

“Haizz, ta biết trên đời này không có ai có thể sánh bằng Thiên ca ca, cũng không thể dùng suy nghĩ người đời bó buộc ngươi, chúng ta cũng không để bụng ngươi có bao nhiêu cô gái, chỉ cần trong lòng ngươi có chúng ta là được.”

Thiếu niên áo trắng thâm tình nói:

“Các ngươi vĩnh viễn đều là cục cưng của ta!”

Tiền Dung Chỉ cảm giác được ánh mắt từ khắp nơi đổ dồn đến, cũng không để ý, chỉ nghe Ngô Cấn cười nói:

“Hắn vẫn cứ biết nói đùa như thế, nhưng mà dù sao nếu thua thì phải là nô suốt đời, đồ của mình cũng sẽ không thuộc quyền sở hữu của mình nữa, đánh cược một lần cũng không tổn thất gì.”

Lại nghe Tiền Dung Chỉ nói:

“Ta đánh cược năm trăm khối linh thạch, cược Lý Thanh Sơn thắng.”

Ngô Cấn ngạc nhiên, sa sầm sắc mặt:

“Ngươi làm gì?”

Giờ phút này hắn thật sự nghi ngờ Tiền Dung Chỉ và Lý Thanh Sơn có quan hệ gì đó.

Tiền Dung Chỉ cười nói:

“Ta cảm thấy ta có thể thể thắng.”

Hoa Thừa Tán đột nhiên nói:

“Ta cũng đánh cược một nghìn khối linh thạch đi, ta cũng cảm thấy ta có thể thắng.”

Thu Hải Đường nói:

“Nếu các ngươi muốn tặng linh thạch cho ta, ta cũng không thể không nhận.”

Chỉ trong chốc lát, đã đặt cược thành công. Phần lớn người đều cược Cự Mộc Nhân thắng, thiếu niên áo trắng kia tiện tay đặt một nghìn khối linh thạch, chỉ có một số người muốn chơi khác biệt, tỷ lệ chênh lệch cực lớn.

Thu Hải Đường vung tay lên, xiềng xích trên người Cự Mộc Nhân xôn xao rơi xuống, bay vυ"t lên trên. Cự Mộc Nhân đột nhiên xoay người, nhìn chằm chằm vào Thu Hải Đường, cơ thể hơi nghiêng về phía trước, giống như có thể lao đến tấn công bất cứ lúc nào.

---

Thu Hải Đường hoàn toàn không thèm để ý đến địch ý của Cự Mộc Nhân:

“Nếu ngươi thua, ngươi cũng biết sẽ có hậu quả như thế nào?”

Cự Mộc Nhân gầm nhẹ, bất đắc dĩ xoay người, đối mặt Lý Thanh Sơn.

Lúc này, hơn trăm bình rượu ngon đã được kéo lên, đặt bên cạnh.

Cách đó không xa, một lư hương đang cắm một cây hương cực dài.

“Dùng hương tính giờ, trong vòng một canh giờ, ai uống nhiều hơn người đó thắng.”

Thu Hải Đường nhẹ nhàng vỗ tay.

Cự Mộc Nhân gần như là nhào qua đó, vươn bàn tay to ra bắt, nhấc lên một vò rượu, giống như muốn phát tiết, uống lên ừng ực, một vò rượu cực to, đối với hắn mà nói lại càng giống như một cái bát lớn, chỉ trong tích tắc, bầu rượu đã thấy đáy, bị hắn bỏ qua một bên.

Chỉ dựa vào khí thế này, vốn lúc đầu còn có một vài người ôm tâm lý may mắn đối với Lý Thanh Sơn, đều cảm thấy Lý Thanh Sơn thua chắc rồi.
Lý Thanh Sơn không hề hoang mang đi qua, vỗ bay một vò rượu, há miệng hút vào, giống như cá voi hút nước, một cột rượu trong suốt lập tức rơi vào miệng, chỉ trong tích tắc, một vò rượu cũng đã thấy đáy.

Hắn khen ngợi:

“Rượu ngon!”

Rượu thơm nồng, mùi rượu rất đậm, tuy rằng không bằng linh tửu, nhưng cũng là rượu ngon hiếm có trên đời, rượu mạn, uống và trong miệng, có một loại cảm giác nóng rát sung sướиɠ.

Cự Mộc Nhân liếc nhìn hắn, tu ừng ực ba vò rượu vào bụng.

Hứng thú uống rượu của Lý Thanh Sơn cũng bị kơi dậy, bắt đầy từ giây phút Thanh Ngưu dạy hắn uống rượu, hắn đã lập tức thích loại mùi vị này, nhưng sau khi vào thành Gia Bình, có quá nhiều việc phiền nhiễu, lại không có lần nào được uống tận hứng, trong lòng cực kỳ tiếc nuối.

Cuối cùng thì tối nay cũng có thể uống cho đã rồi.
Lý Thanh Sơn không coi ai ra gì mà ngồi xuống, một tay cầm vò rượu, nói với Thu Hải Đường:

“Có rượu không có thịt, cứ có cảm giác thiếu thiếu thứ gì.”

Hàn Quỳnh Chi kinh ngạc, nếu là người khác, vào lúc này cũng chỉ sợ bụng bản thân không đủ to, hắn lại còn muốn ăn thêm gì đó.

Thu Hải Đường nói:

“Hừ, giả vờ giả vịt, cho hắn.”

Chỉ trong chốc lát, một bàn dài đã được nâng đến trước mặt Lý Thanh Sơn. Giữa bàn là một con dê nướng nguyên con, còn có một con heo sữa nướng, xung là là gà nướng vịt nướng giò hầm, những món ăn mà người thường có thể nghĩ đến đều có đủ.

Lý Thanh Sơn không dùng đũa, trực tiếp dùng tay cầm lên một cái giò heo hầm cắn, thơm mà không ngán, vào miệng là tan, khen ngợi:

“Ngon lắm!”

Ngô Cấn nói các đầu bếp giỏi ở Thanh Hà đều tập trung ở Vân Vũ lâu, đúng là không phải nói xạo.
Lúc này Lý Thanh Sơn mới thật sự bắt đầu uống, mà Cự Mộc Nhân kia đã uống đến vò rượu thứ bảy.

Bình Luận (0)
Comment