Chương 453: Dị Nhân - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 453: Dị Nhân
Hàn Quỳnh Chi vỗ mạnh vào vai Lý Thanh Sơn:
“Giỏi lắm, ta xem ngươi cũng còn được, thắng về viên đạo hành đan kia, làm Ưng Lang Vệ trưởng nở mày nở mặt.”
Nửa canh giờ sau, Thu Hải Đường quay về nói:
“Đi theo ta!”
Gương mặt đã cười vui như ban đầu, không còn chút oán giận nào.
Đám mây từ trên sân thượng từ từ hạ xuống, Lý Thanh Sơn chỉ thấy trong tiếng ầm ầm của máy móc chuyển động, từng khúc câu lớn lướt ngang ra, ầm ầm nối tiếp nhau giữa không trung, ngăn cách một số tầng của Vân Vũ lâu lại.
Làm Lý Thanh Sơn nhớ đến tình hình từng nhìn thấy ở Lưu Vân Phương, rõ ràng Vân Vũ lâu này cũng do nhà họ Mặc thiết kế, đợi đến khi hai khối gỗ lớn cuối cùng gắn vào cùng nhau, tạo thành một khu sân trống trải rộng lớn, trên các tầng lầu xung quanh sân trống, có ít nhất mấy trăm Luyện Khí sĩ đang dựa vào lan can xem xét.
Sắp đến ngày bách gia kinh viện mở kỳ thi viện, các Luyện Khí sĩ từ nơi khác đến đa phần đều sẽ lựa chọn dạo chơi lâu nổi tiếng nhất Thanh Hà Phủ. Thu Hải Đường còn mở cá cược, vừa có thể thu thêm lợi nhuận, lại còn có thể cho mọi người làm người làm chứng.
Nơi này giống như một giác đấu trường rộng lớn.
Lý Thanh Sơn rơi xuống mặt đất, dẫm nhẹ chân, cảm giác cực kỳ rắn chắc, sau đó bảo Tiểu An đi sang một bên chờ, một mình đi ra chính giữa sân, nói to:
“Thu môn chủ, người đánh cược cùng ta đâu?”
Thu Hải Đường nhẹ nhàng vỗ tay, Lý Thanh Sơn chỉ thấy cánh cửa to trước mặt ầm ầm mở ra, một bóng người cực to, kéo theo bước chân nặng nề, từ từ đi ra, cùng với là loạt tiếng rầm rầm rung động.
Hoa Thừa Tán:
“Đệt, là dị nhân!”
Bóng dáng to lớn kia đã từ trong bóng đêm đi ra, đứng ở dưới ánh sáng, ở trên lâu đều vang lên tiếng hô to kinh ngạc.
Lý Thanh Sơn vốn có cơ thể cao lớn đĩnh bạc, nhưng khi bóng người kia xuất hiện trước mặt hắn, hắn lại chỉ có thể ngửa đầu mới có thể nhìn thấy gương mặt hung hãn kia.
Râu tóc rối bời che khuất hơn phân nửa gương mặt, mũi cao thẳng, hai hốc mắt hãm rất sâu, đôi mắt đỏ rực lộ ra vẻ hung dữ.
Tuy rằng nhìn cũng giống con ngươi, nhưng cơ thể lại cao gần một trường, gần như sánh bằng chiều cao của ba người, cơ bắp cuồn cuộn trắng trẻo lại lộ ra chút màu vàng, giống như một khúc gỗ vừa mới bị chặt, nhưng trên tay chân cổ của hắn đều bị trói chặt bởi xiềng xích gông cùm.
Trên đời này, ngoại trừ con người bình thường thì còn có rất nhiều “Dị nhân”, họ nhìn cũng rất giống như con người, nhưng lại có rất nhiều điểm đặc biệt kỳ dị, có người có hai chân thật dài, hoặc là có bốn cánh tay vân vân.
Nghe nói những dị nhân này từng được sinh ra ở khắp nơi trên Cứu châu, thành lập các quốc gia bộ lạc, nhưng theo con người ngày càng phát triển, không chỉ trảm yêu trừ ma, những dị nhân này cũng bị xem như dị loại mà bị đuổi đi, dần dần biến mất trong tầm mắt người thường, chỉ khi đến những nơi biên hoang ít dấu chân người mới có thể nhìn thấy.
Người khổng lồ này chính là một trong các loại dị nhân, tên là tộc Cự Mộc Nhân, sinh ra ở bên trong rừng núi sâu, nghe đồng họ có thể hấp thu chất dinh dưỡng từ dưới mặt đất giống như cây cối, lại còn có thể liên tục phát triển to lớn như cây, cho nên cơ thể đều cực kỳ to lớn, đều xưng là Cự Mộc Nhân.
Hoa Thừa Tán cũng không ngờ Thu Hải Đường lại có thể tìm ra được một Cự Mộc Nhân để đánh cược với Lý Thanh Sơn. Lần này Lý Thanh Sơn có thể nói là dữ nhiều lành ít. Chỉ dựa vào cơ thể khổng lồ, hai mục đấu sức và uống rượu không cần đấu cũng đã thua.
“Hải Đường, người dùng dị nhân đến để đánh cược, chơi hơi xấu rồi đó.”
Thu Hải Đường cười nhạt nói:
“Dị nhân cũng là người, hơn nữa tu vi luyện khí của hắn cũng chắc chắn không đạt đến Luyện Khí tầng sáu, không lẽ có cái gì không đúng sao? Nếu như muốn bỏ quyền, có thể tranh thủ lúc càng sớm, không cần nói nhiều.”
Tuy không đạt đến Luyện Khí tầng sáu, nhưng chân khí chứa đựng trong cơ thể khổng lồ kia chỉ nhiều hơn Luyện Khí tầng sáu, chắc chắn không ít hơn.
Tuy rằng Hàn Quỳnh Chi có hơi khó chịu, lại cũng không thể không thừa nhận Thu Hải Đường đúng là quá tinh ranh, không hổ là chủ nhân của một môn, tu sĩ Trúc Cơ, lại nhìn bóng dáng giống như đã sợ ngây người của Lý Thanh Sơn, lập tức cảm thấy có chút đáng thương. Có gan đánh cược cùng tu sĩ Trúc Cơ, lá gan đúng là không nhỏ, đầu óc lại không được thông minh lắm.
Các đệ tử pháp gia khác vốn còn có chút bội phục với Lý Thanh Sơn, bây giờ đã biến mất tăm, tất cả đều biến thành cười nhạt trào phúng, giống như nhìn thấy một tên ngốc đang lấy trứng chọi đá.
Ngô Cấn nói với Tiền Dung Chỉ:
“Chuyện này cũng không thể trách hắn, rốt cuộc là người từ nơi nhỏ đến, không biết sự lợi hại của tu sĩ Trúc Cơ.”
Tiền Dung Chỉ lại nói:
“Cái này thì chưa chắc.”
Người trên lầu hô to:
“Thu môn chủ, ngươi đang đùa sao? Cái kiểu đánh cược này có gì hay mà xem?”
Thu Hải Đường nói:
“Mọi người cứ việc đặt cược là được, thắng được linh thạch coi như là quà ta tặng cho các vị.”
“Ta có thể đặt cược sao?”
Lý Thanh Sơn đột nhiên hỏi.