Chương 452: Đặt Cược - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 452: Đặt Cược
Thu Hải Đường thay đổi sắc mặt, Lý Thanh Sơn nói lấy nàng làm tiền đặt cược cũng đã là một loại sỉ nhục, nhưng lại còn đổi lời, rõ ràng là nói cho nàng, dù ngươi muốn làm tiền đặt cược thì cũng không đủ tư cách ngang hàng với Tiểu An.
Đây đúng là sỉ nhục trần trụi, dựa vào thân phân môn chủ Vân Vũ Môn của nàng, tu vi của tu sĩ Trúc Cơ, lại vẫn còn thua kém một đứa nhóc con.
Các đệ tử pháp gia cũng đều ồ lên, từ xưa đến nay họ đều quen biết Thu Hải Đường, ánh mắt ki nhìn về phía Lý Thanh Sơn lại càng lúc không tốt.
Ngô Cấn nói:
“Thằng nhóc này lại kiếm chuyện phiền phức.
Hàn Quỳnh Chi âm thầm khen ngợi trong lòng:
“Giỏi lắm.”
Con nhỏ lang thang này thật sự cho rằng tất cả mọi người đều sẽ vây xung quanh nàng, bây giờ biết lúng túng xấu hổ rồi đúng không!
Hoa Thừa Tán nhẹ nhàng thở dài, mối ân oán này xem ra rất khó giải, cũng không phải vì một câu nói này. Hắn ta đã nhận ra Vân Vũ Môn nhất định phải có được đứa bé này, mà đối với Lý Thanh Sơn, đứa bé kia lại là nghịch lân không được chạm vào, chạm vào chắc chắn sẽ nổi điên.
…
Thật ra Lý Thanh Sơn cũng không có ý định sỉ nhục Thu Hải Đường, vì đây vốn chính là lời thật lòng của hắn, Thu Hải Đường đương nhiên cũng coi như là người đẹp tuyệt sắc, hắn cũng sẽ nảy sinh lòng tham giống như những người đàn ông khác, nhưng mà cũng chỉ là ham muốn tìn dục mà thôi, nếu so sánh với tình thân giữa hắn và Tiểu An mà nói, nó quá nhỏ bé không đáng kể.
Nhưng chỉ e là trong số những người ở đây chỉ có Tiền Dung Chỉ mới thật sự đồng ý với lời hắn nói.
“Ta đồng ý làm tiền đặt cược.”
Một giọng nói mềm mại non nớt đột nhiên vang lên, Tiểu An vẫn luôn im lặng không nói gì đột nhiên lên tiếng.
“Tiểu An!”
Lý Thanh Sơn nói.
Tiểu An nhìn Thu Hải Đường:
“Ngươi lại muốn lấy cái gì ra làm tiền đặt cược?”
Lửa giận trong lòng Thu Hải Đường tạm thời vị tin vui này miễn cưỡng đè ép xuống, lạnh lùng nói:
“Tiền đặt cược của ta là cái này.”
Nàng lấy ra một hộp gấm, lộ ra một viên đan dược màu xanh da trời.
Ánh sáng như sóng như sương tỏa ra, tràn ngập khắp thính đường, Lý Thanh Sơn cảm thấy viên đan dược mày xanh da trời kia rất quen mắt, đây không lẽ chính là loại đan dược mà Huyền Nguyệt từng cho hắn lúc trước sao, cũng chính loại đan dược này làm hắn bước qua được giai đoạn tích lũy dài dòng, trực tiếp ngưng tụ được yêu đan.
“Đạo hạnh đan!”
Hàn Quỳnh Chi hô to.
Các pháp gia đệ tử khác đều nhìn đăm đăm vào viên đan dược kia, lộ ra vẻ cực kỳ khát vọng.
Xét về mặt bản chất thì đạo hành đan là một loại đan dược có thể trợ giúp tu vi giống như ngưng khí hoàn, tụ khí đan, sở dĩ gọi nó là đạo hạnh đan là vì ăn một viên có thể có được một năm đạo hành, cũng tương đương với một năm tu hành.
Thời gian chính là kẻ địch lớn nhất của người tu hành, đạo hạnh đan có thể giúp người tu hành tiết kiệm được một năm, đối với bất cứ người tu hành nào, loại đan dược này cũng là linh đan cực kỳ trân quý.
“Không ngờ ngươi lại chịu lấy đan dược này ra.”
Hoa Thừa Tán nhíu mày, dùng đạo hạnh đan để đổi lấy mạng sống của một tên Luyện Khí sĩ tầng sáu, tiền đặt cược này không chỉ không ít, ngược lại còn quá nhiều, điều này cũng chứng minh nàng nhất định phải chiến thắng lần đánh cược này.
Thu Hải Đường không để ý đến Hoa Thừa Tán, nói với Lý Thanh Sơn:
“Ta cũng không cần đầu của ngươi, nếu ngươi thua thì phải ở Vân Vũ Môn của ta, làm nô suốt đời.”
Ngươi nằm mơ đi thôi!
Lúc nãy Lý Thanh Sơn và Tiểu An trao đổi ánh mắt với nhau, đã quyết định xong xuôi. Nếu thua, không lẽ hắn còn có thể cắt đầu mình ra sao, đương nhiên là lập tức bỏ chạy rồi, hắn chịu lấy Tiểu An ra làm tiền đặt cược là vì vốn chẳng có tiền đặt cược.
Thu Hải Đường đương nhiên không phải không suy xét đến chuyện này, nhưng nàng lại không tin một Luyện Khí sĩ tầng sáu có thể chạy thoát ngay trước mặt nàng, tiền đặt cược này cũng chỉ là vì muốn chặn miệng Hoa Thừa Tán.
Lý Thanh Sơn giả vờ do dự một lúc, cuối cùng mới đồng ý:
“Được!”
“Ngươi chờ, ta lập tức đi chuyển bị.”
Thu Hải Đường xoay người đi ngay, lại nghe Lý Thanh Sơn kêu:
“Khoan đã, để tiền đặt cược lại!”
Thu Hải Đường ngoái đầu nhìn lại liếc xéo hắn, vứt đạo hạnh đan cho Hoa Thừa Tán:
“Ngươi là nhân chứng!”
Thu Hải Đường đi rồi, đệ tử pháp gia lại vây lại, nhưng không có ai dám khinh thường Lý Thanh Sơn, có gán khiêu chiến với tu sĩ Trúc Cơ, tuy rằng bị đánh giá là cuồng vọng vô tri, nhưng dũng khí này cũng không thể không làm cho người ta bội phục, nhưng mà không chỉ bội phục, lại còn rất chán ghét.
Lý Thanh Sơn còn chưa mạnh đến mức chỉ dựa vào vài lời nói là có thể làm những người mà Thu Hải Đường đã dụ dỗ rất nhiều năm thay lòng đứng về phe của hắn, Ngô Cấn nói nhỏ:
“Hoa ca, tại sao ngươi lại vì thằng nhóc này mà trở mặt với Thu tỷ chứ.”
Hoa Thừa Tán cười mà không đáp, lúc trước hắn đã nói qua, người khác lại không thèm để trong lòng, nói với Lý Thanh Sơn:
“Hiện tại ngươi không đánh cược vẫn còn kịp, có ta ở đây, nàng cũng không thể làm gì ngươi.”
Lý Thanh Sơn nói:
“Ta vẫn khá tự tin với ba việc kia.”
Ngô Cấn thở dài, nhận ra được Hoa Thừa Tán quyết tâm đứng về phe thằng nhóc này.