Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 451 - Chương 451: Không Đáng

Chương 451: Không Đáng - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme

Chương 451: Không Đáng


Thu Hải Đường lạnh lùng nói:

“Mơ đi!”

Giọng điệu lại lập tức nhẹ lại, có chút oán trách, có chút bất đắc dĩ nói:

“Hai vị mỗ mỗ trong môn của chúng ta bị mất tích, đến cả con trai của Ngụy phó môn chủ cũng chết oan chết uổng, những chuyện này đều có liên quan đến Lý Thanh Sơn, ta thân là môn chủ, sao có thể dễ dàng buông bỏ được?”

Mọi người thấy nàng như thế, lập tức lộ ra vẻ thương tiếc, nhưng nghe lời nàng nói xong lại càng kinh ngạc.

Hàn Quỳnh Chi nói:

“Thu tỷ tỷ, ngươi có nói đùa không vậy? Mỗ mỗ là Luyện Khí sĩ tầng chín, ta thấy hắn cũng chỉ mới là Luyện Khí tầng sáu, sao có thể có liên quan đến cái chết của hai vị Luyện Khí sĩ tầng chín?”

Thu Hải Đường nói:

“Tiền Dung Chỉ, ngươi bước ra đây nói chuyện. Rốt cuộc thì con trai của Ngụy phó môn chủ đã chết như thế nào?”

Tiền Dung Chỉ vốn không nói tiếng nào, đứng ở sau lưng mọi người, nghe được lời này thì trong lòng biết ngay là không thể tránh nổi họa, cười khẽ nhìn Ngô Cấn đứng bên cạnh, tự nhiên hào phóng bước ra:

“Con trai Ngụy Anh Kiệt của Ngụy phó môn chủ muốn tìm Lý Thanh Sơn trả thù, không biết tung tích.”

Câu nói này hoàn toàn đúng với sự thật, nhưng trong lòng Thu Hải Đường lại đột nhiên căng thẳng, cảm giác tính sai rồi.

Lý Thanh Sơn nói lớn:

“Mọi người đều nghe được, ta chẳng qua chỉ là phá án bình thường. Tên cướp kia lại muốn trả thù Ưng Lang Vệ, đừng nói là ta chưa gϊếŧ, dù ta có gϊếŧ thì có gì là sai?”

Các đệ tử pháp gia ở đây cũng có người đã gia nhập Ưng Lang Vệ, hơn phân nửa những người khác cũng sẽ gia nhập Ưng Lang Vệ, những gì họ được dạy chính là môn phái là đối tượng cần phải hạn chế đả kích, cũng dám trả thù Ưng Lang Vệ, càng miễn bàn đến Ngụy Anh Kiệt làm việc hạ lưu, từ trước đến nay luôn bất hòa với họ, lại càng cảm thấy chết là đáng.

Lý Thanh Sơn thấy sắc mặt Thu Hải Đường thay đổi, tuy rằng không đến mức trực tiếp ra tay với hắn ngay trước mặt nhiều người như thế, nhưng hắn đã chuẩn bị sẵn sàng lưu li ẩn thân kính, chuẩn bị đón đỡ ám sát trên đường đi.

Lần này hắn dám đến Vân Vũ lâu, đương nhiên không chỉ vì tin tưởng phán đoán của Tiền Dung Chỉ, càng là vì tin tưởng thực lực của bản thân, tuy rằng Thu Hải Đường là tu sĩ Trúc Cơ, nhưng lại tinh thông mị thuật, không có tác dụng quá lớn đối với hắn, thực chiến có lẽ còn không bằng tam sơn lão nhân.

Mà hiện tại hắn đã để dành được gần mười tấm cực phẩm linh phù, cũng không đến mức mặc người xâu xé, nếu Thu Hải Đường thực sự ra tay với hắn, chắc chắn sẽ thất bại, sau đó phải chịu áp lực đến từ khắp nơi.

Hoa Thừa Tán:

“Thôi đi, Hải Đường, chuyện này chỉ là hiểu lầm mà thôi.”

Thu Hải Đường nói:

“Nếu muốn ta dừng tay cũng được, nhưng mà việc này vốn là việc giữa Vân Vũ Môn và Lý Thanh Sơn, Lý Thanh Sơn, ngươi cũng là đàn ông, cứ trốn tránh sau lưng người khác như thế sao?”

Lý Thanh Sơn nói:

“Ngươi muốn như thế nào?”

Thu Hải Đường:

“Ngươi có dám đánh cược cùng ta không?”

Lý Thanh Sơn nói:

“Thu môn chủ biết nói đùa thật, ngươi đường đường là tu sĩ Trúc Cơ, Lý Thanh Sơn ta có tài đức gì có thể đánh cược cùng ngươi?”

Nếu có thể biến thành yêu ma, hắn cũng có vài phần tự tin, nhưng dưới trạng thái con người, chắc chắn không đánh lại tu sĩ Trúc Cơ.

Thu Hải Đường nói:

“Ngươi đánh cược cùng ngươi đương nhiên không phải là ta, hắn tu vi chắc chắn sẽ thấp hơn ngươi, ngươi có dám đánh cược không?”
Lý Thanh Sơn nói:

“Nếu muốn thi thêu thùa luồn kim sinh con, ta cũng không thể nào sánh bằng.”

Hàn Quỳnh Chi bật cười thành tiếng, không ngờ hắn lại có chút vô lại du côn như thế này.

Hoa Thừa Tán cũng mỉm cười, lại nhận ra Lý Thanh Sơn cũng có chút ý định muốn đánh cược, cũng không ngăn cản, tuy rằng hắn ta đã hứa với Cố Nhạn Ảnh rằng muốn chăm sóc cho hắn, nhưng cũng không phải làm bảo mẫu, thân là đàn ông thì phải có quyết đoán của chính mình.

Lý Thanh Sơn đúng là có ý định muốn đánh cược, hắn hoàn toàn không tin tưởng chỉ dựa vào lời câu nói của Hoa Thừa Tán là có thể làm Vân Vũ Môn không trả thù, không mơ ước đến Tiểu An, nhiều nhất cũng chỉ có thể tạm thời đè ép mâu thuẫn xuống, tương lai vẫn sẽ bùng nổ, mọi chuyện đều dựa vào chính mình.

Mà dù Vân Vũ Môn chịu bỏ cược, cũng phải hỏi xem hắn có chịu hay không, hắn đã hạ quyết tâm ngay từ lâu, không xách đám da^ʍ tặc da^ʍ phụ của Vân Vũ Môn ra gϊếŧ sạch, hắn sẽ không mang họ Lý. Đợi đến khi vượt qua thiên kiếp, đạt đến cảnh giới yêu tướng, chắc chắn sẽ tính nợ của tam sơn và Vân Vũ Môn sạch sẽ.
Thu Hải Đường nói:

“Đương nhiên phải đánh cược chuyện đàn ông giỏi rồi.”

Lý Thanh Sơn nói:

“Đánh cược cái gì?”

“Uống rượu, đấu sức, luyện võ.”

Thu Hải Đường nói ra ba chuyện.

Lý Thanh Sơn gần như nhịn không được muốn cười ha ha, ba thứ này đúng là thứ hắn giỏi nhát, nhìn Thu Hải Đường thầm nghĩ: Lần này ngươi đúng là tự tìm đường chết, mặt ngoài lại không thay đổi hỏi:

“Tiền đặt cược là thứ gì?”

Thu Hải Đường chỉ thẳng ngón tay về phía Lý Thanh Sơn:

“Là ngươi.”

Sau đó ngón tay lại xê dịch xuống dưới, chỉ vào Tiểu An:

“Còn có nàng!”

Lý Thanh Sơn nói:

“Nếu ta thua, ta cắt đầu xuống cho ngươi là được.”

Hắn sờ đầu Tiểu An:

“Nhưng mà ta chắc chắn sẽ không lấy nàng làm tiền đặt cược, trừ phi Thu môn chủ chịu lấy chính ngươi ra làm tiền đặt cược.”
Sau đó lại lắc đầu:

“Không được, như vậy cũng không đáng.”

Bình Luận (0)
Comment