Chương 450: Xóa Bỏ Ân Oán - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 450: Xóa Bỏ Ân Oán
Cuối cùng ánh mắt của Thu Hải Đường lướt qua gương mặt Lý Thanh Sơn, cũng không thèm nhìn lâu đã nhìn xuống Tiểu An, vỗ quạt tròn, kinh ngạc cảm thán nói:
“Quốc sắc thiên hương, đúng là không tệ, chính là học trò tốt của ta, cảm ơn ngươi, Thừa Tán.”
Làn gió thơm phất qua, chỉ trong chớp mắt, Thu Hải Đường đã đi đến trước mặt, nói với Tiểu An:
“Bé ngoan, đi theo ta đi!”
Lý Thanh Sơn trầm giọng nói:
“Ngươi nằm mơ!”
Thu Hải Đường quơ quơ quạt tròn, giống như đang đuổi ruồi muỗi:
“Ngươi là Lý Thanh Sơn đúng không, nể mặt Hoa ca của ngươi, ân oán giữa ngươi và Vân Vũ Môn của ta coi như xóa bỏ.”
Lý Thanh Sơn chỉ thấy họa tiết bên trên mặt quạt di chuyển, đầu óc choáng váng, vội vận khởi Linh Quy Trấn Hải Quyết ổn định tinh thần, đang định ra tay.
Một bàn tay thon dài trắng nõn đột nhiên từ bên cạnh thò qua, giống như con bướm bay lượn trong vườn hoa, bắt được tay Thu Hải Đường, quạt tròn lập tức dừng lại.
“Hải Đường, làm gì có chuyện vừa gặp mặt đã muốn cướp người như thế, dù sao cũng phải hỏi coi người ta có muốn hay không chứ.”
Hoa Thừa Tán nhíu mày, hắn không biết quốc sắc thiên hương tướng có ý nghĩa như thế nào với Vân Vũ Môn, có rất nhiều lời đã chuẩn bị từ trước vẫn chưa kịp nói, đã lập tức chạy lên cướp người, còn dùng mị thuật.
Thu Hải Đường hơi kinh hãi, nhưng lại không phải vì Hoa Thừa Tán. Nàng đã đoán được trước rằng Hoa Thừa Tán sẽ cản trở, Lý Thanh Sơn có thể giữ được bình tĩnh cũng không tính là chuyện gì quá kinh ngạc. Nhưng mà vừa rồi nàng gần như đã dùng tất cả mị thuật đối với đứa bé kia, nhưng không ngờ đứa bé kia lại vẫn có thể giữ được bình tĩnh, thật sự có chút kinh ngạc.
Nàng lại không nhục chí, trong khoảng thời gian ngắn, ánh mắt như sóng nước sóng sánh, sinh ra ảo ảnh cực mạnh, dịu dàng hỏi:
“Ngươi muốn đi cùng tỷ tỷ không?”
Tiểu An dùng giọng điệu thanh thúy trả lời:
“Không muốn.”
Sắc mặt Thu Hải Đường hơi thay đổi.
Lý Thanh Sơn nói:
“Nghe chưa!”
Đầu tiên là phải làm Vân Vũ Môn mất đi ý định này.
Hoa Thừa Tán:
“Hải Đường, xem ra là không có duyên làm thầy trò, ngươi cũng đừng cưỡng cầu. Ta dẫn Thanh Sơn đến là vì muốn xóa bỏ hiểu lầm giữa hắn và Vân Vũ Môn.”
Lúc này mọi người mới biết được lý do Hoa Thừa Tán dẫn Lý Thanh Sơn đến nơi này.
“Một khi đã như thế, vậy tính tổng nợ đi, Lý Thanh Sơn, ta nghi ngờ ngươi có liên quan đến cái chết của một vài tên đệ tử trong môn của ta.”
Thu Hải Đường lại thay đổi sắc mặt.
Trong mắt Lý Thanh Sơn, người đẹp dịu dàng lập tức trở nên hung ác âm độc, làm người hoảng sợ, nhưng hắn chỉ cười lạnh, nếu muốn dùng mị thuật quyến rũ hắn, có lẽ còn có chút công dụng, nếu muốn hù dọa hắn, vậy thì còn thua xa.
Nếu chỉ nhiêu đây đã sợ, vậy khi hắn biến thành yêu ma, vừa soi gương chẳng phải đã bị chính mình dọa sợ rồi sao, trên thực tế, hắn vẫn khá vừa lòng với dáng vẻ yêu ma của hắn.
Lý Thanh Sơn nói:
“Không sai, tú bà của Vân Vũ lâu thành Gia Bình là do ta gϊếŧ chết, nhưng mà là do nàng bắt tay với Trác Trí Bá, đυ.ng chạm đến ta trước, lại còn lừa bán con nhà lành, dựa theo pháp lệnh Đại Hạ, phải chịu tử hình, án này là do tri huyện phán quyết, ngươi còn gì muốn nói?”
Mọi người đều lắp bắp kinh hãi, không ngờ Lý Thanh Sơn lại dám gϊếŧ người của Vân Vũ Môn, còn dám chống đối với một tu sĩ Trúc Cơ như thế, đúng là to gan lớn mật, họ đều rất quen thuộc Thu Hải Đường, đều gọi nàng là “Thu tỷ”, khi nhìn Lý Thanh Sơn, ánh mắt cũng đã dần không tốt.
…
Chỉ có Hàn Quỳnh Chi mím môi, thầm nghĩ:
“Cái tên này coi như cũng có chút khí phách, không giống mấy tên đàn ông tầm thường khác, thấy con nhỏ lang thang kia là quên mất mẹ mình họ gì? Vốn sau này định tìm cơ hội dạy dỗ hắn, lần này tha thứ hắn một lần vậy.”
Nơi đây, đừng nói là đàn ông, đến cả con gái cũng không thể cản nỗi sức quyến rũ của Thu Hải Đường, Hàn Quỳnh Chi coi như là trường hợp đặc biệt, tu vi càng cao thì năng lực chống cự mị thuật cũng sẽ càng mạnh, nhưng nếu bàn về tác dụng mang tính chất quyết định thì vẫn là lòng ghen tỵ của con gái.
Dù là gia thế hay là gương mặt dáng người thì Hàn Quỳnh Chi đều thuộc hàng đầu, nhưng cố tình đi đến đâu cũng đều bị Thu Hải Đường đè ép.
Thu Hải Đường nhìn Hoa Thừa Tán, Hoa Thừa Tán:
“Nếu như là nghi ngờ, vậy cũng là không có chứng cứ, Ưng Lang Vệ chúng ta sẽ tự điều tra rõ ràng, Thu môn chủ ngươi đừng dây dưa nữa.”
“Thu môn chủ? Hoa Thừa Tán, ngươi cũng chỉ biết giúp đỡ người ngoài ăn hϊếp ta!”
Thu Hải Đường tức giận nói, mắt hơi đỏ lên.
Nhưng người khác cũng không ngờ Hoa Thừa Tán sẽ bao che Lý Thanh Sơn như thế, việc này lập tức biến thành tranh chấp giữa Hoa Thừa Tán và Thu Hải Đường, không, là Ưng Lang Vệ và Vân Vũ Môn, họ thật sự không biết đứng ở bên nào, lại càng khó chịu với Lý Thanh Sơn hơn.
Nhưng dù sao vẫn là Hoa Thừa Tán quản lý họ, rối rít khuyên ngủ:
“Thu tỷ, chẳng qua chỉ là chết vài tên cấp dưới nhỏ nhoi, cứ bỏ qua đi!”
Lý Thanh Sơn nhìn Hoa Thừa Tán, có chút kinh ngạc cũng có chút cảm động, đối với hắn mà nói, đúng là thiện ý hiếm khi gặp được. Nếu hắn đứng ở vị trí của Hoa Thừa Tán, chỉ sợ cũng sẽ càng muốn giúp Thu Hải Đường cực kỳ xinh đẹp quyến rũ kia, mà không phải là giúp Lý Thanh Sơn chỉ mới gặp mặt được một lần.