Chương 449: Hàn Quỳnh Chi - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 449: Hàn Quỳnh Chi
Mọi người nhìn thấy Tiểu An lại liên tục khen ngợi, trong thời gian ngắn, xung quanh vô cùng náo nhiệt.
Hoa Thừa Tán kéo Lý Thanh Sơn ngồi cùng vị trí, rót rượu cho hắn, cười nói:
“Ngồi đợi một lát, kẻ thù của ngươi đến ngay thôi.”
Phần đãi ngộ này lại làm những người khác có hơi kinh ngạc, tuy rằng Hoa Thừa Tán luôn đối xử nho nhã lễ độ với mọi người, nhưng chỉ sợ lòng kiêu ngạo cũng không thua kém bất cứ ai, hiếm khi nào nhìn thấy hắn thân thiết với một người nào đó đến thế.
Lý Thanh Sơn nói:
“Chỉ hy vọng không phải là kẻ thù gặp mặt, hận thù nhìn nhau là được!”
Hoa Thừa Tán vỗ vai hắn:
“Yên tâm.”
Lý Thanh Sơn cười cười, đột nhiên cảm thấy có gió mạnh ập đến sau lưng, cơ thể căng chặt như dây cung. Hoa Thừa Tán cười vỗ tay hắn, hình như muốn nói, thả lỏng lại.
Một cô gái từ phía sau ôm cổ Hoa Thừa Tán và Lý Thanh Sơn, một gương mặt xinh đẹp xuất hiện ở giữa hai người, cười nói:
“Kẻ thù gì vậy?”
Lý Thanh Sơn cảm giác có thứ gì đó mềm mại đặt ở phía sau lưng, mùi hương ập vào mặt, trong lòng có chút giật mình, vì cô gái này cũng không phải là đệ tử Vân Vũ Môn đi bồi rượu, mà cũng là đệ tử pháp gia, tu vi còn cao hơn cả Ngô Cấn, lại là Luyện Khí tầng chín, trong đám đệ tử pháp gia cũng chỉ thua mỗi mình Hoa Thừa Tán.
Hoa Thừa Tán:
“Ngươi đừng làm người khác sợ, người ta mà đấm một phát qua, ngươi sẽ chịu không nổi.”
“Hắn nỡ sao?”
Cô gái lại xoay người nhìn Lý Thanh Sơn:
“Ngươi nói xem ngươi nỡ sao?”
Môi đỏ sát gần bên mặt, mùi rượu ập thẳng vào mặt, theo động tác, cảm giác ở phía sau bả vai lại càng thêm rõ ràng, Lý Thanh Sơn họ nhẹ:
“Dù có nỡ thì cũng đánh không trung.”
“Ngươi nỡ đánh thật à?”
Cô gái trừng mắt, lại dán sát hơn.
“Còn đánh trúng nữa.”
Lý Thanh Sơn thầm nghĩ.
Hoa Thừa Tán giới thiệu:
“Hàn Quỳnh Chi, thứ tịch pháp gia, đại tiểu thư nhà họ Hàn.”
Hàn Quỳnh Chi nói:
“Ngươi nói như vậy là ta không vui rồi đó, cái gì mà đại tiểu thư nhà họ Hàn, nhóc, kêu ta là sư tỷ là được. Đúng rồi, hôm nay đệ đệ kia của ta có đến không?”
Hoa Thừa Tán:
“Hắn chưa bao giờ đến mấy chỗ này, ngươi cũng biết mà, đi ra chỗ khác, đừng làm phiền chúng ta uống rượu.”
Hàn Quỳnh Chi:
“Ta không đi, họ đều đi lấy lòng cô gái mới đến, ta đương nhiên cũng phải đi lấy lòng đàn ông mới đến.”
Lý Thanh Sơn thấy Tiền Dung Chỉ đúng là đã hòa mình với đám đệ tử pháp gia, Hàn Quỳnh Chi đột nhiên cảm giác có tầm mắt bắn về phía này, quay đầu lại nhìn thấy Tiểu An đang nhìn chằm chằm vào nàng, nhướng mày không vui nói:
“Nhóc con, nhìn cái gì mà gì?”
“Nàng không nhìn gì cả.”
Lý Thanh Sơn lạnh lùng nói, ôm Tiểu An vào lòng, cúi đầu nói:
“Có muốn ăn gì không?”
“Ồ, chảnh thế sao?”
Hàn Quỳnh Chi lớn giọng nói, thu hút được không ít ánh nhìn.
Hoa Thừa Tán thầm than không xong, Hàn Quỳnh Chi có tính tình hào phóng, nhưng lại không thích người khác làm trái ý nàng.
“Cũng chỉ là một thằng quê...”
Hàn Quỳnh Chi còn chưa nói xong, đã bị Hoa Thừa Tán nhét ly rượu vào miệng:
“Lo uống rượu của ngươi đi!”
Hàn Quỳnh Chi khó chịu nói:
“Mắc mớ gì ta phải...”
Lại thấy tuy rằng Hoa Thừa Tán vẫn đang cười, trong mắt lại mang theo ý cảnh cáo, lập tức không dám giận, cướp lại ly rượu:
“Uống thì uống.”
“Sư tỷ lại bị Hoa ca ca mắng!”
Một nữ đệ tử pháp gia cách đó không xa trêu đùa.
“Ta xé rách miệng người bây giờ!”
Hàn Quỳnh Chi trừng mắt nhìn Lý Thanh Sơn, đi đùa giỡn với cô gái kia.
Hoa Thừa Tán:
“Tính nàng là như thế, không có ác ý gì đâu.”
Lý Thanh Sơn cười nói:
“Không sao, một Luyện Khí sĩ tầng chín có tính cách như thế đã là rất tốt rồi.”
Mấy người xấu tính đều bị hắn xử lý hết rồi.
“Nếu người có thể chiều theo ý nàng một tí, vậy thì ở trong bách gia kinh viện, không đúng, ở trong Thành Hà Phủ cũng sẽ có được rất nhiều giúp đỡ, xem ra nàng cũng không phải ghét ngươi, nói không chừng còn có cơ hội làm rể cưng của nhà họ Hàn đấy!”
Lý Thanh Sơn cười nói:
“Hoa huynh đi chộp lấy cơ hội này đi thôi!”
Hoa Thừa Tán cười ha ha, bên ngoài lại vang lên tiếng cười nói:
“Hắn có quá nhiều cơ hội, chộp cũng chộp không hết.”
Giọng nói kia có hơi khàn, lại cực kỳ từ tính, tiếng cười lại càng có thể ảnh hưởng đến lòng người, làm người khác đột nhiên cảm thấy vui vẻ.
Lý Thanh Sơn nhìn ra ngoài, một cô gái đang từ cửa bước vào, trong tay cầm quạt tròn hình hoa đào, che hờ gương mặt xinh đẹp lúm đồng tiền, nhìn lướt qua, giống như một cô gái xinh đẹp mười lăm mười sáu tuổi, nhưng mà khí chất cổ xưa kia lại giống như một người phụ nữ trưởng thành, lại có được đường cong cực kỳ quyến rũ, hai ngọn núi cao ngất giống như muốn xé rách quần áo, vòng eo vừa nhỏ vừa mềm, cặp mông tròn trịa làm phần váy mùa hồng phấn phồng lên, lúc nhìn lướt qua xung quanh cũng đã hấp dẫn toàn bộ ánh mắt của mọi người.
Tuy rằng Lý Thanh Sơn đã gặp qua không ít người đẹp tuyệt trần, trong lòng cũng có chút khen thưởng, xinh đẹp như thế này, không phải Thu Hải Đường, cột trụ của Vân Vũ Môn thì còn có thể là ai nữa?
Nhưng trong lòng lại càng đề phòng hơn, không có bất cứ tu sĩ Trúc Cơ nào là có thể xem thường cả.
“Thu tỷ, sao ngươi lại đến đây?”
Tên để tử mặt trắng để râu kia lại mò lên, trong lòng thèm nhỏ dãi, mặt ngoài lại không dám để lộ ra.
Thu Hải Đường cười xinh đẹp, chào hỏi với mọi người, lúc nhìn thấy Tiền Dung Chỉ thì hơi ngừng lại một lúc, Tiền Dung Chỉ vội cúi đầu, trong lòng lại cười lạnh.