Chương 448: Rượu Giải Rượu - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 448: Rượu Giải Rượu
Lý Thanh Sơn nói:
“Mê hoặc lòng người như vậy không lẽ cũng không có vấn đề gì sao?”
Ngô Cấn nói:
“Mê hoặc lòng người gì chứ, ngươi đừng nói chuyện giật gân.”
Hoa Thừa Tán:
“Tửu sắc tài vận, có thứ nào mà không phải là mê hoặc lòng người, lại có ai không thích? So với mấy thứ kia thì ngươi không cảm thấy rằng dùng chút pháp thuật nho nhỏ để làm cho người ta cảm thấy sung sướиɠ, vừa không làm cơ thể bị thương, cũng không hao tốn tính thần sẽ tốt hơn nhiều sao.”
Lý Thanh Sơn nhẹ lắc đầu:
“Cái kiểu sung sướиɠ này thà không có còn hơn.”
Hoa Thừa Tán cười:
“Mọi người đều say, người cần gì phải tỉnh táo một mình chứ?”
Lý Thanh Sơn nhìn đôi mắt sáng trong của Hoa Thừa Tán hỏi:
“Ngươi say sao?”
Hắn cứ luôn có cảm giác Hoa Thừa Tán không phải là loại người sa đọa vào con đường này.
Hoa Thừa Tán chớp mắt:
“Không lẽ ngươi chưa nghe qua câu nói lấy rượu giải rượu sao?”
Hai người nhìn nhau cười.
Ngô Cấn mất kiên nhẫn nói:
“Hai ngươi nói chuyện đánh đố gì đó?”
Xung quanh đột nhiên yên lặng, mọi người đã đi đến nơi cao nhất của Vân Vũ lâu, trên đỉnh đầu ánh sáng lấp lánh, xung quanh lại là phong cảnh sân vườn, rừng cây bụi trúc, núi giả hồ nước, không thiếu thứ gì, thậm chí còn có một dòng suối nhỏ đang chảy róc rách, không thể nào tưởng tượng được đây là đang ở trên tầng cao. Vài đình đài nằm rải rác trong sân vườn, từ đằng xa truyền đến tiếng đàn sáo.
Mọi người đi dọc theo con đường mòn, đυ.ng thẳng vào một người đàn ông trung niên đã say chuếnh choáng đang được một cô gái xinh đẹp nâng, hai người đều là Luyện Khí sĩ, người đàn ông kia không ngờ lại là Luyện Khí tầng mười, bộ quần áo xanh nhăn nheo, tay sờ vào bờ mông cong của nàng, hai chòm râu cũng không còn chút uy nghiêm nào cả.
Người đàn ông trung niên nhìn thấy Hoa Thừa Tán, vội cách xa cô gái kia ra, vuốt quẳng quần áo, vờ làm chính nhân quân tử:
“Là…là Hoa thống lĩnh sao?”
Hoa Thừa Tán cười nói:
“Ngài ở đây làm gì thế?”
Người đàn ông trung niên ho khan:
“Sưu tầm phong tục, sưu tầm phong tục.”
Cô gái kia lại vuốt ve ngực hắn nói:
“Không phải ngươi nói muốn lên giường, làm người ta sung sướиɠ sao?”
Người đàn ông trung niên xấu hổ trách mắng:
“Đừng có nói bậy.”
Cô gái kia chỉ cười quyến rũ, nháy mắt quyến rũ Hoa Thừa Tán.
Ngô Cấn cười hắc hắc, Hoa Thừa Tán nhường đường:
“Vậy mời ngài đi trước, đừng chậm trễ việc quan trọng của người.”
Ngô Cấn khinh thường nói:
“Cha già mất nết.”
Người đàn ông trung niên chật vật rời đi, Lý Thanh Sơn tò mò hỏi:
“Hắn là ai thế?”
Hắn cũng đã gặp qua rất nhiều Luyện Khí sĩ cao cấp, dù là địch hay là bạn thì luôn rất có phong độ, làm gì lôi thôi như người này.
---
Ngô Cấn nói:
“Cha già mất nết.”
Hoa Thừa Tán:
“Suỵt, nói nhỏ thôi!”
“Sợ hắn làm gì, chúng ta mau đi đi!”
Trong rừng trúc thấp thoáng có một tòa trúc lâu, bên ngoài có hai người đá tạo hình kỳ dị cầm đèn l*иg đứng, tràn đầy phong tình dị vực, dòng suối nhỏ từ một bên dãy tre chảy vào.
Lý Thanh Sơn đi theo Hoa Thừa Tán đi vào trong lâu, chỉ thấy bên trong có mười mấy nam nữ trẻ tuổi, đang ngồi uống rượu vui đùa cùng nhau.
Trong đó không có ai mà không phải là Luyện Khí sĩ, lại càng không có Luyện Khí sĩ nào dưới tầng sáu.
Thấy Hoa Thừa Tán đi vào, một người thanh niên mặt trắng bước lên kéo tay áo Hoa Thừa Tán:
“Sư huynh, uống được một nửa đã chạy thì làm sao được, phải phạt ba ly.”
Mọi người ồn ào nói:
“Phạt ba ly rượu!”
Cũng có người:
“Hai người này là ai?”
Hoa Thừa Tán:
“Được rồi được rồi, đừng quậy, giới thiệu cho các ngươi hai người bạn mới, đây là Lý Thanh Sơn, đây là Tiền Dung Chỉ, đều phải gia nhập pháp gia của ta.”
“Đây đều là người tài của pháp gia Thanh Hà Phủ, tuy rằng nhìn có hơi tệ hại, trên thực tệ đúng là có hơi tệ thật, ta cũng không giới thiệu rõ ràng, nhưng sau này tạm thời ở chung đi!”
Hắn còn chưa nói xong, mọi người đã cười mắng:
“Ngươi mới tệ hại đấy.”
Trước đó, Lý Thanh Sơn đã tìm hiểu được một ít tin tức của pháp gia từ trên Vạn Vật thư, hiện giờ gia chủ pháp gia chính là Xích Ưng Lĩnh Vương Phác Thực.
Bách gia kinh viện cũng không phải loại trường học hoàn toàn cắt đứt liên lạc với thế giới bên ngoài, mà lại có mối liên hệ vô cùng mật thiết với vương triều Đại Hạ. Đệ tử trong đây vô cùng tự do, chỉ cần đóng học phí, ngươi muốn làm cái gì đều được, đương nhiên, tiền học phí là một đống linh thạch.
Loại tự do này cũng là Lý Thanh Sơn rất hài lòng, không nghiêm khắc gò bó như trong môn phái, đi ra ngoài làm chút chuyện cũng tiện hơn nhiều.
Có một số đệ tử pháp gia còn vừa ở bên trong kinh viện học tập, vừa đảm nhiệm chức vụ Ưng Lang Vệ, chỉ cần thỉnh thoảng đi đuổi gϊếŧ vài người trên Hắc Bảng là được.
Mà hiện tại đệ tử thủ tịch của pháp gia chính là Hoa Thừa Tán. Lý Thanh Sơn không tiện từ chối, những người có mặt hiện tại chắc cũng đều là đệ tử tinh anh trong pháp gia, không thể nào che giấu được vẻ bồng bột, kiêu ngạo của tuổi trẻ.
Lý Thanh Sơn chắp tay chào xung quanh, mọi người còn không thèm để ý, Tiền Dung Chỉ từ phía sau đi ra, dịu dàng thi lễ lại làm cho mắt của rất nhiều tên đàn ông sáng rực lên.
“Ngô Cấn ngươi ngon lắm. Ta đã nói ngươi lâu lắm rồi không chịu đi chơi với chúng ta. Còn nói là bạn bè từ xa đến, thì ra là kim ốc tàng kiều.”
“Bớt nói nhảm đi.”
Ngô Cấn mặt ngoài vẫn không chịu thừa nhận, nhưng trên mặt lại càng thêm vui vẻ.