Chương 447: Nhớ Quê - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 447: Nhớ Quê
Ngô Cấn lại nói:
“Thanh Sơn thì sao, ở cái nơi nhỏ bé như thành Gia Bình, cả đời cũng không thể nhìn thấy cảnh này.”
Hoa Thừa Tán vốn còn tưởng rằng Lý Thanh Sơn chắc chắn sẽ trợn mắt há hốc mồm, không biết nên nói gì, đa số những người lần đầu tiên đến nơi này đều sẽ có biểu hiện như thế. Nhưng lại thấy tuy trên mặt Lý Thanh Sơn lộ ra vẻ tán thưởng, nhưng cũng không mất đi sự bình tĩnh, trong lòng có chút khen ngợi.
Lý Thanh Sơn nói:
“Làm ta nhớ đến quê nhà.”
Ngô Cấn cười ha ha:
“Đây là câu chuyện cười vui nhất ta nghe được ngày hôm nay.”
Lý Thanh Sơn cũng không cãi lại, nơi này làm hắn nhớ lại kiếp trước, cái thế giới phim ảnh mê ly, đèn đóm lập lòe liên tục, điện ảnh lấy giả thành thật, chỉ sợ sẽ không còn quá nhiều cảnh sắc có thể làm hắn trợn mắt kinh ngạc nữa.
Ngô Cấn lại lấy ra một thứ giống như hốt bản, Lý Thanh Sơn biết thứ đó tên là phong trấn, chuyên dùng để khống chế linh thú, Hoa Thừa Tán cũng thu Ngân Long Mã lại.
Bước vào bên trong lâu, làn gió thơm lập tức ập vào mặt, một đám thiếu nữ mặc quần áo mỏng manh bước ra chào đón, ai cũng xinh đẹp như hoa, toát ra hơi thở thanh xuân bừng bừng, muốn dựa sát vào Hoa Thừa Tán, mồm năm miệng mười ríu ra ríu rít, liên mồm gọi Hoa công tử, Hoa công tử.
Hoa Thừa Tán cũng không đẩy ra, trái ôm phải ấp, cực kỳ quen thuộc mà gọi ra tên của các nàng, làm đám thiếu nữ này lại hưng phấn.
“Thật đúng là không biết quy tắc gì cả, còn không mau đi làm việc của mình đi.”
Một cô gái trông giống như là quản sự đi đến, đuổi đám thiếu nữ mặt mày khó chịu đi.
Lý Thanh Sơn vốn định nói nơi này cũng không khác gì thanh lâu bình thường, nhưng nhìn thấy sau khi mấy thiếu nữ kia tản ra đi tiếp khách đã lập tức thay đổi gương mặt khác, trở nên nho nhã lễ độ, rõ ràng là đã được huấn luyện nghiêm khắc. Con đoan trang hơn các tiểu thư khuê các thông thường.
Mà cô gái quản sự kia lại dịu dàng hành lễ với Hoa Thừa Tán, ánh mắt lại cũng liếc ngang liếc dọc, chưa nói gì đã bắt đầu thẹn thùng:
“Hoa công tử, ngươi đã về rồi, mấy người bạn của ngươi đều chờ sốt ruột rồi.”
Đến lúc này mới biết Hoa Thừa Tán được hưởng đãi ngộ đặc biệt.
Hai thằng đàn ông là Lý Thanh Sơn và Ngô Cấn đều trở thành làm nên, nhìn nhau, cũng có chút cảm giác thông cảm cho người bạn cùng số phận.
Lý Thanh Sơn ngửa đầu nhìn lên. Vân Vũ lâu cũng có kiến trúc theo kiểu giếng trời, nhưng hình dạng lại không phải là hình tròn, trông lại càng giống một con cá đang bơi hơn, hơn nữa quy mô kiến trúc lớn gấp mười mấy lần Vân Vũ lâu ở thành Gia Bình, vô số hàng lang cầu thang giao nhau trên bầu trời, dòng người đi lại bên trên, giống như một tòa thành ở trong lâu.
Những người đi lại trong lâu có già có trẻ, nam nữ đều có, một ít Luyện Khí sĩ lẫn lộn trong đó, cũng nhìn quanh như những khách đến thăm bình thường, thưởng thức cảnh sắc đặc biệt của Vân Vũ lâu.
Hoa Thừa Tán nhìn cô gái quản sự kia trêu đùa hỏi:
“Hải Đường đâu rồi?”
“Môn chủ tu hành ở phía sau.”
“Gọi nàng ta đến, ta có một vài người bạn muốn giới thiệu cho nàng làm quen.”
Nữ tử liếc nhìn Lý Thanh Sơn và Tiền Dung Chỉ, lưu luyến không rời mà nói:
“Ta lập tức đi mời.”
Trong lòng Lý Thanh Sơn lại càng đề phòng hơn, có thể gọi thẳng tên của môn chủ Vân Vũ Môn, lại còn có thể tùy ý gọi nàng đến, cũng đã đủ chứng minh mối quan hệ của hai người.
“Chúng ta đi lên trên trước đi!”
Hoa Thừa Tán đi trước dẫn đường, Lý Thanh Sơn cảm giác dưới chân có một đóa mây trắng dâng lên, dịu dàng nâng mọi người từ từ bay lên trời. Nhìn kỹ mới thấy trên sàn nhà có khắc một trận pháp nho nhỏ, đang lóe lên ánh sáng, chính là pháp trận có thể làm người khác cưỡi mây.
Hoa Thừa Tán thấy sắc mặt Lý Thanh Sơn thay đổi, trêu ghẹo nói:
“Sao nào, lại nhớ đến quê nhà sao?”
Lý Thanh Sơn nói:
“Đúng vậy.”
Cái thứ này còn không phải là thang máy sao? Tuy rằng cách dùng khác nhau, nhưng cách con người theo đuổi sự hưởng thụ đυ.ng là không khác nhau là mấy.
Ngô Cấn vỗ vai Lý Thanh Sơn cười nói:
“Không ngờ Thanh Sơn lại thích nói đùa như thế.”
Theo độ cao liên tục tăng cao, thị lực của Lý Thanh Sơn rất tốt, nhìn thấy Vân Vũ lâu được chia thành từng khu vực theo số tầng, có khu vực bày từng chiếu bài bạc, có khu vực có một đống khách hàng đang ngồi ăn cơm.
Đương nhiên, “ngành dịch vụ” truyền thống vẫn chiếm khu vực rất lớn. Mặt ai nấy đều cười vui, đến cả Lý Thanh Sơn cũng không khỏi bị bầu không khí sung sướиɠ này ảnh hưởng, tinh thần dần thả lỏng lại, tạm thời quên mất phiền phức và thù hận, trên mặt lộ ra chút nụ cười.
Hoa Thừa Tán:
“Ở nơi này, dù ngươi có thân phận nào, thích cái gì thì cũng có thể được như mong muốn, cực kỳ vui vẻ.”
Lý Thanh Sơn đột nhiên cảm giác không đúng, dùng Linh Quy Trấn Hải Quyết ổn định tâm thần, nụ cười trên mặt cũng lập tức biến mất,
“Có phải nơi đây có pháp trận gì đó ảnh hưởng đến tinh thần không?”
Lại nhìn Tiểu An, nàng đương nhiên không chịu ảnh hưởng gì, sắc mặt của Tiền Dung Chỉ cũng không hề thay đổi, có lẽ là có liên quan đến chuyện nàng tu luyện Vân Vũ quyết.
“Không sai!”
Hoa Thừa Tán hơi gật đầu, hắn đánh giá cao sự nhạy bén của Lý Thanh Sơn.