Chương 446: Chịu Thiệt - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 446: Chịu Thiệt
Trong lòng Lý Thanh Sơn biết rõ không thể từ chối, đẩy tới đẩy lui ngược lại càng làm cho lòng người ta thêm nghi ngờ, quyết đoán nói.
Tuy rằng Tiền Dung Chỉ rất độc ác, nhưng ánh mắt cũng rất tinh, nếu nàng cũng đã dám đi vậy cũng có nghĩa ra đã có phán đoán, hắn tin tưởng phán đoán của nàng, về chuyện này, họ chính là người trên cùng một con thuyền, nếu cẩn thận tính ra thì tên phản đồ là nàng còn có tội lỗi lớn hơn hắn rất nhiều.
Nàng cũng đã dám đi, vậy hắn có gì mà không dám, nếu như có thể giải quyết nỗi lo về sau thì thật ra cũng là một chuyện tốt.
“Đã nói không được gọi thống lĩnh, nhưng mà như thế mới đúng chứ.”
Hoa Thừa Tán ngồi xổm người xuống, nói với Tiểu An đứng bên cạnh Lý Thanh Sơn:
“Ngươi chính là Tiểu An mà Vân Vũ Môn muốn đúng không!”
Tiểu An không để ý đến hắn, chỉ nắm tay Lý Thanh Sơn.
Ngô Cấn cười ha ha:
“Ngươi cũng có lúc phải chịu thiệt.”
Hoa Thừa Tán sờ mũi:
“Xem ra sức quyến rũ của ta vẫn chưa đủ lớn để tác động đến bé gái tuổi này, ngươi mau lớn lên đi, đến lúc đó ngươi sẽ biết rốt cuộc thì giữa ta với tên họ Lý này ai tốt hơn.”
Ngô Cấn càng cười to hơn, Lý Thanh Sơn toét miệng, cũng không sinh ra ác cảm với hắn.
Mọi người đi ra cổng lớn, Lý Thanh Sơn nhìn Ngân Long Mã đang nhấc chân lắc đầu, đứng ở gần quan sát con ngựa này lại càng xinh đẹp, mỗi một cơ bắp trên người đều mang theo nét xinh đẹp luật động, lính khí di chuyển cũng vô cùng tinh thuần.
Trong lòng Lý Thanh Sơn biết mấy thứ này chính là linh thú nhân loại đã thuần hóa, nếu dùng tiêu chuẩn của yêu quái để đánh giá thì đã là một con yêu thú khá lợi hại, yên ngựa và móng ngựa trên bốn vó của nó đều lóe lên ánh sáng, ít nhất cũng đáng giá một món linh khí thượng phẩm, nếu cộng thêm chi phí nuôi dưỡng mỗi ngày nữa, vậy thì các Luyện Khí sĩ bình thường không thể nào nuôi nổi, cũng không cần thiết phải nuôi.
Nhưng mà thực lực của nhà họ Hoa thì đúng là phải biểu hiện vào những thứ không cần thiết như thế này.
“Muốn cưỡi thử không? Lại đây, ta ôm ngươi lên.”
Thấy Tiểu An nhìn chằm chằm vào Ngân Long Mã, Hoa Thừa Tán hình như không cam lòng sức quyến rũ của bản thân lại thất lại, cười nói.
Tiểu An vẫn cứ lắc đầu, Lý Thanh Sơn lại trực tiếp bế nàng lên đặt trên yên ngựa, nhẹ nhàng vỗ lưng ngựa:
“Ngồi đi, còn phải đi một đoạn đường nữa!”
“Cẩn thận!”
Hoa Thừa Tán vội nhắc nhở, lại thấy Ngân Long Mã vẫn đứng yên nơi đó không nhúc nhích, giống như ngơ ngác:
“Lạ thật, bình thường thằng ranh này rất cục xúc nóng nảy, nếu như ta không thương lượng trước thì chưa bao giờ chịu cho người ta cưỡi.”
Tuy rằng ngựa không thể nào thông minh được như người, nhưng nó lại có cảm giác về sự nguy hiểm nhạy hơn xa một số con người.
Ngô Cấn cũng lấy ra một thứ giống như hốt bản, triệu hồi một con ngựa ra, tuy rằng không xinh đẹp oai phong được ngư Ngân Long Mã, những cũng là một con linh thú không tầm thường, mời Tiền Dung Chỉ lên ngựa.
Tiền Dung Chỉ gật đầu cảm ơn, ưu ngã ngồi lên lưng ngựa.
Hoa Thừa Tán và Ngô Cấn dẫn ngựa đi trước, mọi người đi dọc theo đường lớn, đi về phía Vân Vũ lâu, dọc theo đường đi, Hoa Thừa Tán và Ngô Cấn nói chuyện về mặt tốt và mặt xấu của các loại thú cưỡi, trong đó không chỉ có ngựa, giá cả đúng là cực kỳ xa xỉ, nếu cộng thêm nguyên bộ trang bị, ít nhất cũng phải mấy nghìn linh thạch.
Lý Thanh Sơn cũng không xen lời được, cảm giác giống như thằng nhóc dưới quê lên nghe mấy cậu ấm trong thành phố bàn luận xem nên mua xe gì vậy.
Tuy rằng hắn cũng không phải không mua nổi, nhưng chắc chắn sẽ không lãng phí linh thạch vào mấy chuyện này, hắn muốn biến mỗi một viên linh thạch thành sức mạnh của chính hắn, để có thể bay lên càng cao hơn nữa.
Đương nhiên, nếu thật sự muốn có một thú cưỡi thì trong đám yêu thú dưới lòng đất cũng có mấy con có vẻ ngoài tạm được. Mấy con yêu thú hoang dại kia dù bị con người bắt sống thì cũng không thể nào thuần hóa được, nhưng đầu lĩnh yêu binh ăn hϊếp cấp dưới thì là chuyện cực kỳ đương nhiên.
Nhưng nếu hắn muốn quay về nơi đó thì chỉ dựa vào thân phận đầu lĩnh yêu binh thì vẫn chưa đủ, hắn nhất định phải vượt qua thiên kiếp, trở thành yêu tướng của một vùng, mới có thể cướp lại khu vực kia.
Hoa Thừa Tán thỉnh thoảng lại giới thiệu những đặc sản, chuyện xưa tích cũ ở Thanh Hà phủ, ăn nói khéo léo, không cho bất cứ ai có cảm giác bị cho ra rìa.
Đi đến một tòa lâu huy hoàng, ba chữ “Vân Vũ lâu” to đùng đang treo ở bên trên lâu.
…
Điện đường vàng son lộng lẫy, lâu vũ đèn đuốc sáng trưng.
Cao đến mấy chục trượng, dù là nằm trong thành thị có đầy các kiến trúc to lớn thì cũng rất xuất sắc.
Từng chuỗi đèn l*иg đỏ thẫm từ trên mái hiên thon nhỏ rũ xuống, trên vách tường vẻ rất nhiều bức tranh ngọc nữ phi thiên quyến rũ, thứ làm người ta kinh ngạc nhất chính là những bức tranh kia không ngờ lại có thể nhảy múa thật, mặt mày quyến rũ người đi đường, bàn tay trắng đàn đàn tỳ bà, không ngờ thật sự lại truyền ra tiếng cầm thật, xa hoa lộng lẫy, giống như tiên cảnh.
Ngô Cấn đắc ý nói:
“Dung Chỉ cảm thấy nơi đây như thế nào?”
Tiền Dung Chỉ nói:
“Rất đẹp.”
Nàng đã đến nơi này một lần từ trước rồi.