Chương 445: Đến Vân Vũ Lâu - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 445: Đến Vân Vũ Lâu
Tiền Dung Chỉ nhẹ nhàng từ tốn giải thích lại ân oán giữa Lý Thanh Sơn và Vân Vũ Môn.
Ngô Cấn quan sát Lý Thanh Sơn từ trên xuống dưới:
“Không ngờ đó, thằng ranh ngươi lại gây được họa lớn đến thế.”
Lý Thanh Sơn nói:
“Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng. Ta ở lại đây ngủ một đêm, chờ ngày mai lại đi yết kiến Hoa thống lĩnh.”
“Khoan đã!”
Ngô Cấn lấy xích lang bài ra, nhẹ nhàng bắn ra, không ngờ lại nói chuyện với nói:
“Hoa ca, có một tên gọi là Lý Thanh Sơn đến từ thành Gia Bình muốn đến gặp ngươi, nhưng mà hình như có chút mâu thuẫn với Thu tỷ, được rồi, được!”
Sau đó ngẩng đầu lên:
“Các ngươi chờ một lúc, hắn nói hắn đến ngay.”
Làm cho Lý Thanh Sơn có cảm giác lại xuyên về thế giới cũ, hoảng hốt một lúc mới thầm khó hiểu, cái nàng gọi là Thu tỷ kia là ai vậy?”
Tiền Dung Chỉ nói nhỏ:
“Môn chủ Vân Vũ Môn, Thu Hải Đường, tu sĩ Trúc Cơ.”
Lý Thanh Sơn chấn động, không ngờ Ưng Lang Vệ ở Thanh Hà Phủ lại quan hệ mật thiết với Vân Vũ Môn như thế.
Ngô Cấn ở trước mặt đồng nghiệp cũng không càn rỡ như khi ở u tuyền cốc, nhưng cũng không thể không tự khoe mẽ bản thân.
Lý Thanh Sơn và Tiền Dung Chỉ đều có tâm sự như nhau, miễn cưỡng lấy lệ, thỉnh thoảng lại trao đổi ánh mắt, làm Ngô Cấn có chút khó chịu.
Một lúc sau, chỉ nghe bên ngoài vang lên tiếng hí dài, một con ngựa xinh đẹp lông bạc dừng trước kia, bốn vó cũng không chạm đất, đạp gió mà đến.
Con ngựa này còn cao lớn hơn những con ngựa bình thường một ít, trên người có vảy nhỏ, đúng là cực kỳ thần tuấn, một bóng người mạnh mẽ xoay người xuống ngựa, chính là Hoa Thừa Tán.
Ngô Cấn cười nói:
“Hoa ca, ngươi bán con Ngân Long Mã này cho ta đi, giá một nghìn linh thạch, được không?”
Hoa Thừa Tán liếc nhìn Ngô Cấn:
“Chắc cũng mua được một cái chân ngựa đấy.”
Mặt hắn mang theo men say, sắc mặt ửng hồng, giống như thoa một lớp phấn, không ngờ lại có vẻ cực kỳ xinh đẹp, nhưng ánh mắt vẫn trong sáng như cũ, nhìn thấy Lý Thanh Sơn, hai mắt sáng ngời, không ngờ người nàng nói lại xuất hiện trước mặt hắn nhanh như thế.
Đợi đến khi thấy rõ tu vi của Lý Thanh Sơn, lại lắp bắp kinh hãi, tấm tắc bảo lạ nói:
“Luyện Khí tầng sáu, khó lường, khó lường!”
Lý Thanh Sơn không kiêu căng cũng không nịnh nọt nói:
“Thuộc hạ bái kiến Hoa thống lĩnh.”
Hoa Thừa Tán khoát tay:
“Hiện tại không phải giờ làm việc, không cần gọi ta là thống lính.”
Ngô Cấn nói:
“Lúc ta tuổi này cũng là Luyện Khí tầng sáu, có gì mà ghê gớm chứ.”
Khi Ngô Cấn còn trẻ cũng đã là Luyện Khí tầng tám, ở Thanh Hà Phủ đông đúc kỳ tài này cũng được gọi là có kỳ tài có thiên phúc, cũng chỉ phục duy nhất một mình Hoa Thừa Tán, nghe hắn khen ngợi tụ vi của Lý Thanh Sơn, còn khen trước mặt Tiền Dung Chỉ, trong lòng không khỏi không phục.
Tuy rằng Lý Thanh Sơn chỉ mới mười bảy tuổi, nhưng khí độ trầm ngưng, dù là ai gặp được cũng không thể đối xử hắn như đối xử một người thiếu niên tầm thường, mà là một người nam nhân có được sức quyến rũ của riêng mình.
Hoa Thừa Tán nói:
“Ngươi tốn bao nhiêu năm mới tu luyện đến Luyện Khí tầng sáu?”
“Chắc là mười năm, chuyện này thì có liên quan gì chứ?”
Ngô Cấn cũng xuất thân từ gia đình danh giá, bắt đầu tu hành từ khi con nhỏ, chờ đến khi có cơ sở rồi lập tức được đưa vào bách gia kinh viện.
Hoa Thừa Tán giơ một ngón tay lên:
“Hắn chỉ dùng một năm.”
“Hoa ca, ngươi đang đùa à!”
Ngô Cấn lập tức lắp bắp kinh hãi, dùng ánh mắt kinh dị nhìn Lý Thanh Sơn, cũng không phát hiện ra cái tên quê mùa này lại có được thiên tư cỡ đó.
Hoa Thừa Tán nói với Lý Thanh Sơn:
“Ta nói đúng không?”
Lý Thanh Sơn nói:
“Cũng gần như thế.”
Ngô Cấn lại nhìn Lý Thanh Sơn, ánh mắt đã cẩn thận hơn rất nhiều.
Hoa Thừa Tán vô cùng tự nhiên quàng vai Lý Thanh Sơn:
“Đi đến Vân Vũ lâu ngồi cùng ta đi!”
Lập tức cảm giác được cơ thể Lý Thanh Sơn căng chặt, hắn cười nhẹ, lộ ra hàm răng trắng tinh, tuy có thêm chút men say nhưng lại càng tăng thêm phần phong lưu.
Tiền Dung Chỉ thầm nghĩ, tuyệt thế mỹ nam tử chắc cũng chỉ như thế này mà thôi! Nàng không dám tùy ý tính kế lên đầu người nam nhân này, tuy rằng giá trị lợi dụng của hắn lớn hơn rất nhiều, bởi vì nàng đã từng tận mắt gặp qua môn chủ Vân Vũ Môn Thu Hải Đường.
Lý Thanh Sơn chưa bao giờ nghĩ đến hắn vừa mới đến Thanh Hà Phủ đã phải lập tức đến hang ổ của kẻ địch lớn nhất ở thời điểm hiện tại, nơi đó có tu sĩ Trúc Cơ tọa trấn, đây chẳng phải là chui đầu vào lưới sao? Có vẻ như Hoa Thừa Tán có quan hệ khá thân thiết với Vân Vũ Môn, không lẽ muốn hợp tác với Vân Vũ Môn để hại hắn sao.
Hoa Thừa Tán:
“Đừng căng thẳng như thế, thả lỏng lại, tuy rằng khi nữ nhân nổi điên rất giống cọp cái, nhưng dù sao cũng sẽ không ăn thịt người, đúng không, Dung Chỉ?”
Tiền Dung Chỉ cười nhạt nói:
“Đúng vậy.”
Trong lòng Ngô Cấn lại càng thích hơn, không hổ là nữ nhân hắn thích. Những nữ nhân bình thường nhìn thấy Hoa Thừa Tán, hai mắt lập tức nhìn đăm đăm, sao có thể ăn nói tự nhiên giống nàng được.
Lý Thanh Sơn hơi trầm ngâm, Hoa Thừa Tán vỗ mạnh vào sau lưng Lý Thanh Sơn:
“Yên tâm, đây là địa bàn của ta, bảo đảm ngươi sẽ không có việc gì, muốn nói cái gì thì cứ nói rõ ràng, chúng ta đường đường là Ưng Lang Vệ, trốn trốn tránh tránh cũng không phải cách hay.”
Tiền Dung Chỉ nói:
“Đúng vậy đó Thanh Sơn, chúng ta đi xem đi.”
“Vậy theo lệnh của thống lĩnh.”