Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 459 - Chương 459: Cho Cơ Hội

Chương 459: Cho Cơ Hội - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme

Chương 459: Cho Cơ Hội


Hàn Quỳnh Chi lại lầm bầm mấy tiếng:

"Tính tình kỳ quái!"

Lý Thanh Sơn lại đang âm thầm bội phục. Hàn Thiết Y làm việc lạnh lùng, cứng nhắc, không nể tình thân, lại có phong phạm như một Đại tướng. Có thể trổ hết tài năng giữa trăm triệu người ở phủ Thanh Hà, trở thành người đứng đầu nhà bình, quả là không phải hạng người tầm thường.

"Điệu bộ hắn vốn như thế đấy, ngươi chớ nên trách."

Hoa Thừa Tán đưa hộp gấm chứa Đạo Hạnh Đan cho Lý Thanh Sơn, khiến đám đệ tử pháp gia thấy ghen tị đỏ cả mắt.

Thứ này, rất nhiều người đều đã nghe, đã thấy, nhưng chưa từng được ăn. Lý Thanh Sơn nhìn viên đan dược trước đây Huyền Nguyệt đưa cho hắn, lòng lại hơi thổn thức.

Đạo Hạnh Đan này đến cả tu sĩ Trúc Cơ cũng xem như trân bảo, vậy mà Huyền Nguyệt lại lấy ra từng viên một, dễ dàng như thể hắn lấy Ngưng Khí Hoàn ra vậy.

Một lát sau, Thu Hải Đường cũng sai người đưa mấy nghìn linh thạch mà Lý Thanh Sơn thắng được đến.

Những con mắt xung quanh lại càng đỏ hơn. Mấy nghìn viên linh thạch, đối với bất kỳ luyện khí sĩ nào cũng là một khoản tiền lớn.

Hàn Quỳnh Chi cũng thắng theo không ít, ánh mắt nhìn Lý Thanh Sơn cũng hiền hòa hơn, những không vui lúc trước đã ném thẳng lên chín tầng mây, vẻ mặt nhìn Lý Thanh Sơn cũng bình thản như không:

"Không ngờ rằng ngươi cũng có tiền phết đấy."

Nếu như là luyện khí sĩ bình thượng, có được một khoản lớn là một viên Đạo Hạnh Đan và mấy nghìn viên linh thạch, khó tránh hớn hở ra mặt, làm gì có ai lạnh nhạt như thế. Còn chẳng buồn chớp mắt, lấy cả nghìn viên linh thạch ra cược, rõ là công tử xuất thân từ gia tộc lớn cũng khó mà hào phóng được như thế. Còn cả thuật luyện thể mạnh mẽ kỳ lạ như thế nữa. Trên người hắn như bao phủ một vầng sáng thần bí.

Hắn còn đang tán thưởng phong thái của người khác, thì người khác cũng đang tán dương hắn, cả Hàn Quỳnh Chi và Hoa Thừa Tán, thậm chí là cả Thu Hải Đường, họ đều sẽ không xem hắn như một luyện khí sĩ tầng sáu bình thường nữa.

"Hàn sư tỷ, chẳng lẽ ngươi cũng xem trọng Thanh Sơn à!"

Ngô Cấn hơi ghen tị, nói. Hàn Quỳnh Chi trong vòng của họ là nhân vật cấp bậc đại tỷ, thiên tư phi phàm, tính tình hào sảng, lại còn xinh đẹp, chung đυ.ng một thời gian, khiến không ít người tương tư. Ngô Cấn chính là một trong số đó.

Nhưng nàng lại cực kỳ cao ngạo, không để những nam tử bình thường vào mắt, dù là thân với Hoa Thừa Tán, nhưng tỏ tình thì cũng chỉ nói một câu "tu vi vượt qua ta đi rồi tính" để chặn họng, dần cũng nhòa đi tâm tư, chỉ xem như đại tỷ. Nhưng nàng lại lấy lòng nam nhân khác, trong lòng vẫn khó tránh không vui.

Những đệ tử nhà pháp khác cũng ồn ào theo:

"Thanh Sơn tráng kiện như thế, tất nhiên là phương diện kia sẽ cực kỳ cao minh. Khó trách Hàn tỷ thích."

Hàn Quỳnh Chi lại không chịu nổi khích, kéo bả vai Lý Thanh Sơn:

"Ta thấy tên này còn mạnh hơn đám Nhuyễn Đản nhiều."

Dù vóc dáng của nàng ta không thấp, nhưng so với Lý Thanh Sơn vẫn chênh lệch một chút, kéo một phát thế này như kiểu dựa hơn nửa người lên người trên người Lý Thanh Sơn, trông có vẻ giống đôi tình nhân.

Rồi phản kích lại:

"Dung Chỉ, người nói xem có phải không."

"Hàn sư tỷ nói đúng."

Tiền Dung Chỉ cười nói. Nàng thấy rõ rồi, trong cái hội này, người không thể đắc tội nhất không phải là Hoa Thừa Tán, mà là Hàn Quỳnh Chi.

Hoa Thừa Tán dù có lòng dạ sắc bén, nhưng dù sao vẫn có tôn nghiêm của cánh mày râu, sẽ không tùy tiện đối xử với một người con gái như nàng ta thế này thế kia. Còn với Hàn Quỳnh Chi dã man kia, thật sự sẽ liều lĩnh đối phó với nàng.
Về phần lời này có thể khiến nam nhân khó chịu không, thì lại càng chẳng cần phải lo lắng. Nam nhân lại càng tôn trọng những nữ nhân xinh đẹp khiến họ không vui.

Ngô Cấn lập tức cảm thấy một áp lực mãnh liệt. Vốn hắn cũng không xem Lý Thanh Sơn là đối thủ, dù là về vẻ ngoài, gia thế, thậm chí là cả tu vi, Lý Thanh Sơn đều có một khoảng chênh lệch lớn với hắn, mà tài ăn nói lại càng kém xa. Cùng lắm chỉ là một thằng nhóc thối có chút thiên phú và may mắn đến từ nông thôn, dù có chút đáng lo như Tiền Dung Chỉ, nhưng hắn cũng sẽ không để trong lòng.

Nhưng bây giờ hắn lại không còn sự tự tin này nữa.

Hàn Quỳnh Chi cười ha hả:

"Mới đầu nhìn ngươi còn thấy hơi đáng ghét, giờ lại thích thích rồi đó."

Rồi nàng ta vỗ bả vai Lý Thanh Sơn:

"Thanh Sơn, ngươi đến Bách Gia Kinh Viện tu luyện cho tốt, nếu có thể bắt kịp tu vi của ta, ta sẽ cho ngươi một cơ hội. Thế nào?"
Nàng cũng không phải chưa từng gặp nam nhân, không đến mức lúc nào cũng nổi xuân tâm, cùng lắm là hơi tán thưởng, khen ngợi Lý Thanh Sơn thôi. Lời này phần nhiều là ý cổ vũ, không thật sự tin Lý Thanh Sơn có thể vượt qua tu vi của nàng.

Luyện khí tầng sáu dù chỉ kém luyện khí tầng chín ba tầng, nhưng từ luyện khí tầng sáu trở đi thì lên mỗi lần đều là cửa ải khó, thời gian tiêu tốn phải đo bằng năm, tầm mười năm mà có thể khai mở hoàn toàn kỳ kinh bát mạch được đã là không chậm rồi. Mà với tư chất của nàng, không chừng đến lúc đó đã là tu sĩ Trúc Cơ. Gần như là không có khả năng nào, cũng không mơ nổi.

Bình Luận (0)
Comment