Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 460 - Chương 460: Gặp Phải Hổ Đực

Chương 460: Gặp Phải Hổ Đực - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme

Chương 460: Gặp Phải Hổ Đực


Trong giới tu hành, dù giữa nam nữ có tình ý, nhưng tu vi chênh lệch, không thể trái đạo trời. Ở thế giới người phảm có lẽ còn có các giai thoại con nhà giàu có bỏ trốn cùng thư sinh nghèo khổ, nhưng nữ tu sĩ lại không thể nào chịu thiệt tu vi so với nam tu sĩ có tu vi thấp hơn mình. Đây không phải vấn đề đơn giản như nịnh nọt, mà tu sĩ Trúc Cơ so với luyện khí sĩ thì tuổi thọ chênh lệch cũng đã hàng trăm trở lên.

Lý Thanh Sơn nhệch miệng, không tiếp lời. Dù Hàn Quỳnh Chi cả khuôn mặt và vóc dáng đều được, nhưng cái tính nết này hắn không hầu hạ nổi. Bạn gái điêu ngoa các kiểu kiếp trước gặp nhiều lắm rồi, xuyên qua một lần kiểu gì cũng phải đổi khẩu vị chứ.

Hàn Quỳnh Chi chợt nổi giận, dựng cả lông mày lên:

"Thế nào? Tên nhóc nhà ngươi còn cảm thấy ta có chỗ nào không xứng với ngươi à?"

Ngô Cấn nói:

"Ta thấy là còn không tự biết mình!"

Đệ tử pháp gia khác cũng phụ họa theo, người cảm thấy ghen tị không chỉ có mỗi một mình Ngô Cấn.

Lý Thanh Sơn quét mắt qua. Hắn biết chuyện hôm nay đã hơi đắc tội đám người này, tương lai còn phải chung sống cho tốt, tạo dựng mối quan hệ, vậy thì không thể không đề cao bốn chữ "khiêm nhường cúi mình".

Lý Thanh Sơn vươn cánh tay kéo Hàn Quỳnh Chi vào trong lòng, cúi đầu cười nói:

"Quỳnh Chi, vậy xin ngươi hãy đợi thêm một thời gian."

Bộ ngực sữa cực kỳ đàn hồi ở trong lòng hắn, chỉ cách một lớp áo xuân mỏng, cảm giác cũng không tệ lắm.

Người khác nguyện ý sống chung vui vẻ với hắn, hắn cũng nguyện ý ở chung đàng hoàng với họ. Nếu như người khác không muốn vui vẻ chung sống với hắn, vậy thì kệ con mẹ chúng nó đi. Hắn đến Bách Gia Kinh Viện không phải để khiêm tốn, hắn là người làm việc không phải để khiến người khác hài lòng.

Hoa Thừa Tán lắc đầu, lại khiến tình hình trở nên khó xử. Vị này, đừng nói là với đến Hàn Quỳnh Chi, đến lần đầu tiên thấy nàng ta còn ngẩng đầu đi thẳng. Nhưng hiện giờ hắn đang ôm đầu cọp cái, có thể bị thương bất cứ lúc nào.

Chúng đệ tử pháp gia đều trừng to đôi mắt, không ngờ Lý Thanh Sơn dám khinh thường Hàn Quỳnh Chi như thế, lòng đều thầm cười lạnh: Tên này gặp xui chắc rồi.

Hàn Quỳnh Chi làm việc tùy tiện, không quá bận tâm chuyện nam nữ. Nhưng nếu có nam nhân tưởng là xơ múi được nàng, dám lằng nhằng thì sẽ phải nếm thử sự lợi hại của luyện khí sĩ tầng chín.

Hàn Quỳnh Chi đã biết hắn to gan từ trước, nhưng khi đã gan lên cũng vẫn khiến người ta giật mình. Nàng tức giận ngẩng đầu lên, muốn nổi trận lôi đình, nhưng khi đối diện với đôi mắt rõ ràng kia, trong đó không có chút do dự hay hoài nghi nào, càng không có bất kỳ sự khinh khi trêu chọc gì cả, chỉ có sự tự tin tuyệt đối, thì cả bụng lửa giận lại không có chỗ phát tác.

Nàng nghiêng ánh mắt tránh đi, ngửi mùi hương hỗn hợp rượu từ người hắn tản ra. Nàng như vừa uống rượu, sắc mặt ửng đỏ lên, nghe tiếng tim hắn đập mạnh mẽ, tim nàng chợt cũng đập nhanh hơn.

Chúng đệ tử pháp gia đều hít một hơi khí lạnh, nếu có mắt đều trừng to hơn. Chưa bao giờ thấy cô ả Hàn Quỳnh Chi hung dữ như hổ già này lại tỏ vẻ như thế này. Tên nhóc này có tài đức gì?

Hàn Quỳnh Chi, hít sâu một hơi, thoát khỏi vòng ôm, sắc mặt đã khôi phục lại vẻ tự nhiên, cười nói:

"Được, thế này còn xem là nam nhân."

Nhưng tất cả mọi người đều thấy rõ mắt nàng long lanh thế nào, có hơi bối rối. Hàn Quỳnh Chi quát:

"Nhìn cái gì thế?"

"Hôm nay không còn sớm nữa, chư vị giải tán đi thôi."

Hoa Thừa Tán mở miệng giải vây cho Hàn Quỳnh Chi, nhưng hắn cũng không ngờ Hàn Quỳnh Chi lại có biểu hiện như thế. Hắn lại chợt nhớ ra Lý Thanh Sơn còn có biệt danh là hổ gì đó, lần này có thể nói là hổ cái gặp hổ đực rồi.
Lúc này, đám luyện khí sĩ lầu trên lầu dưới tản đi gần hết, dù có giận có oán ra sao cũng đều nhớ kỹ một cái tên, Lý Thanh Sơn.

Cự Mộc Nhân đang ngơ ngác không biết phải đi đâu, chỉ nghe Hoa Thừa Tán hỏi:

"Ngươi tên là gì?"

Thái độ ôn hòa khiến lòng Cự Mộc Nhân ấm áp. Biết đây là bằng hữu của vị ân nhân kia, hắn đáp:

"Mộc Khôi."

"Mộc Khôi, ngươi cũng đi theo ta đi, hôm sau ta đưa ngươi đến Bách Gia Kinh Viện."

Nếu là người mà Hàn Thiết Y xem trọng, hắn cũng phải chăm sóc một hai giúp. Để một dị nhân đi lăng xăng trên đường chẳng biết sẽ gây ra phiền phức gì.

Trong mắt người phàm, dị nhân đều là những kẻ quái dị hung bạo, thêm nữa, cảm quan của người tu hành cũng chẳng khác là bao, đều châm chọc cả. So với yêu ma có hình thù kỳ quái, lại có nhiều người sợ hãi cái loại "quái vật" hình giống người mà không phải người này hơn.
Mộc Khôi gật đầu, bắt kịp mọi người ở khoảng cách xa xa, nhất là phải cách Lý Thanh Sơn một khoảng an toàn. Lý Thanh Sơn ném đỉnh kia suýt nữa là lấy luôn mạng của hắn rồi.

Ngô Cấn hơi chán ghét liếc về sau một cái:

"Hoa ca, thật sự phải mang hắn theo à? Không biết Hàn ca nghĩ thế nào, dù dị nhân có thiên phú cao bao nhiêu cũng chỉ là dị nhân, là những kẻ có thù truyền kiếp với chúng ta, không chừng lúc nào đó còn bị đâm sau lưng một nhát."

Bình Luận (0)
Comment