Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 461 - Chương 461: Trời Không Thuận Ý Người

Chương 461: Trời Không Thuận Ý Người - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme

Chương 461: Trời Không Thuận Ý Người


Hoa Thừa Tán từ chối cho ý kiến:

"Hắn có suy nghĩ của hắn. Tính tình của Cự Mộc Nhân hiền hòa, không thích đánh gϊếŧ. Năm đó chúng ta tác chiến với dị nhân chủ yếu là đánh mấy tên tộc Thôn Hỏa Nhân, tộc Vũ Nhân, tộc Cự Mộc Nhân cũng chia thành nhiều tộc lắm..."

Hắn thuận miệng giới thiệu tập tính của Cự Mộc Nhân, cách sống các thứ, thuộc như trong lòng bàn tay, thể hiện được kiến thức uyên bác, khiến chúng đệ tử nhà pháp tán thưởng không thôi.

Mộc Khôi nghe Hoa Thừa Tán kể về quê hương ở trong núi sâu phương nam xa tít, lại thấy chán nản tinh thần, như muốn rơi lệ.

Hắn bỗng cảm thấy như có một bóng người đến gần, ngẩng đầu lên thì thấy Lý Thanh Sơn, lòng không nén nổi giật mình, đề cao cảnh giác, lại nhìn thấy một nụ cười xán lạn.



Từ sau khi Lý Thanh Sơn ôm Hàn Quỳnh Chi, hắn cũng không lui đến, qua lại với đám đệ tử tinh anh của pháp gia, cũng không muốn tụ lại thành nhóm với họ, cố ý đi tách về phía sau. Hắn vốn cảm thấy rất hứng thú với Cự Mộc Nhân, nhưng đang trong trận cược, không thể phân tâm được.

Giờ phút này cũng đã đánh cược xong, nghe Hoa Thừa Tán giới thiệu lại càng không kiềm nén được. Trong thiên hạ lại còn có giống loài người kỳ dị như thế à? Hơn nữa còn không chỉ có một loại này, còn có cả cái gì mà tộc Thôn Hỏa Nhân, tộc Vũ Nhân, không biết đều có dáng vẻ thế nào?

Đạp biển, đáp sóng đi khắp nơi trong thiên hạ, ngắm hết lượt cảnh đẹp kỳ ảo nhân gian cũng là một trong những mục tiêu cao cả của hắn.

"Cự Mộc Nhân các ngươi đều mang họ Mộc sao?"

Mộc Khôi lắc đầu cứng ngắc.

"Quê nhà ngươi ở đâu?"

Mộc Khôi căng khóe miệng, cảnh giác vô cùng. Chẳng lẽ hắn còn muốn làm gì tộc nhân của mình ư?

"Được rồi, đổi sang vấn đề khác, quê nhà ngươi còn có những dị nhân khác không?"

Mộc Khôi càng không trả lời.

Lý Thanh Sơn bỗng vươn tay ra, Mộc Khôi gần như muốn phản kích theo bản năng, nhưng Lý Thanh Sơn lại chỉ gõ thử vào lớp da có tính gỗ kia:

"Đúng là không phải gỗ."

"Đương nhiên!"

Mộc Khôi dùng giọng điệu quái đản đáp, hơi dở khóc dở cười. Nam nhân với vừa rồi còn hung hãn như hổ, bây giờ lại như một thằng nhóc tò mò đủ thứ, nhưng lại không có chút ác ý và kỳ thị nào.

Lý Thanh Sơn nói:

"Ngày nào đó ta phải đến quê nhà ngươi xem thử xem thế nào, bất kể ngươi có đồng ý hay không."

Một đống Cự Mộc Nhân cao to, ngẫm lại đã thấy cực kỳ thú vị rồi.

Mộc Khôi nói:

"Nếu ngươi không có ý xấu thì ta có thể dẫn ngươi đi."

Nhưng mà quê nhà của hắn lại xa xôi biết bao!

Lúc này, Thu Hải Đường bỗng nhiên xuất hiện, chặn trước mặt Lý Thanh Sơn. Lý Thanh Sơn và Mộc Khôi đều giật cả mình, gần như suýt ra tay. Đối đầu với cùng một kẻ địch mạnh, gông cùm xiềng xích khi trước cũng tự biến mất.

Hoa Thừa Tán:

"Hải Đường!"

Lý Thanh Sơn nói:

"Xem ra là trời không theo ý người, không muốn gặp lại, nhưng lại gặp lại."

Thu Hải Đường không buồn để ý đến hắn, ảnh mắt nhìn thẳng vào người Tiểu An:

"Đứa nhỏ này đi theo ngươi sẽ chỉ tự nhiên lãng phí một thân thiên phú tu luyện tuyệt hảo. Chỉ cần người gật đầu, tài nguyên của chúng ta có thể để nàng sử dụng hết, chưởng môn tương lai của Vân Vũ môn chúng ta, ta cũng có thể hứa cho nàng."

Tất cả mọi người đều giật mình. Lời hứa hẹn này cũng hơi nhiều quá? Dù hôm nay Thu Hải Đường có thất sách rồi thua một trận, nhưng Vân Vũ môn ở phủ Thanh Hà vẫn là môn phái nhất đẳng, có tài nguyên.

Mặc dù không bằng nho gia, pháp gia, nhưng nếu so với những gia nhỏ như nhạc gia, y gia, còn hơn một bậc.

Quan trọng nhất là tài nguyên Bách Gia không phải không cần đệ tử trả giá. Đệ tử phải hoàn thành đủ loại nhiệm vụ, thậm chí cạnh tranh với nhau, cuối cùng vẫn phải chia cho rất nhiều người.
Ngay cả tài nguyên mà Hoa Thừa Tán nhận ở trong nhà pháp, sợ là cũng không sánh bằng câu hứa hẹn này của Vân Vũ môn. Đó là biểu hiện của sự muốn dốc hết tất cả sức lực để bồi dưỡng một người của cả một môn phái, chỉ cần là luyện khí sĩ thì đều sẽ động lòng.

Hoa Thừa Tán cũng tỏ vẻ kinh ngạc, cô nàng quốc sắc thiên hương này quan trọng với Vân Vũ môn đến vậy sao?

Hắn soi kỹ Tiểu An thêm một lượt nữa. Không thể không nói, đây đúng thật là một đứa trẻ cực kỳ xinh đẹp, thuộc kiểu nhìn một lúc có thể nhìn ra có tư chất luyện khí, nhưng tư chất này rốt cuộc tốt đến mức nào cũng không ai dám chắc, chỉ có thể để kiểm tra xong mới biết.

Mà nói thật, hắn cũng không quá ưa đứa bé này, vì nó thật sự không giống một đứa trẻ. Chẳng những không có sự hoạt bát lanh lợi nên có của một đứa trẻ tầm tuổi này, đôi khi ánh mắt của nó còn khiến hắn cảm thấy phát lạnh.
Đối với sự mê hoặc to lớn này, Lý Thanh Sơn chỉ cười một tiếng, sờ đầu Tiểu An:

"Thiên phú của nàng ở mức nào, ta còn hiểu rõ hơn ngươi nhiều. Ngươi có thể cho tài nguyên mức nào, ta có thể cho nàng gấp mười, gấp trăm lần."

Lời nói này đến Hoa Thừa Tán còn cảm thấy quá tự cao tự đại. Sức mạnh của một người sao có thể bì lại với một môn phái qua tích lũy trăm nghìn năm. Cũng biết những tài nguyên của Lý Thanh Sơn hiện có cũng không thua một môn phái nhỏ, chỉ là những tài nguyên Tiểu An cần cũng không phải là những thứ này.

Bình Luận (0)
Comment