Chương 462: Đánh Cược - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 462: Đánh Cược
"Mà dù cho có không muốn lãng phí thiên phú của nàng, cũng phải thắng rồi tính tiếp..."
Hắn nén lại, không nói nửa câu sau. Không nữ nhân nào nghe nối những lời đánh giá hắn sắp nói ra, hắn cũng không muốn dùng những lời này để kɧıêυ ҡɧíɧ một tu sĩ Trúc Cơ.
Sắc mặt Thu Hải Đường hiện rõ vẻ cực kỳ giận dữ, nhưng không nói được lời tiếp, chỉ trừng Hoa Thừa Tán rồi phẩy tay áo bỏ đi:
"Đợi ngươi tự cân nhắc rõ ràng lại rồi đến bàn sau!"
Lý Thanh Sơn hơi kinh ngạc. Xem dáng vẻ này của Thu Hải Đường không giống kiểu bị chạm đến chỗ đau, mà như là oan ức lắm vậy.
Hàn Quỳnh Chi nói:
"Ngươi không biết thật hay giả ngu vậy?"
Rời khỏi Vân Vũ lâu, đám người chắp tay từ biệt rồi nhao nhao giải tán.
Lý Thanh Sơn đang muốn đến Ưng Lang Vệ ở một đêm thì bị Hoa Thừa Tán giữ lại:
"Ở chỗ đó nhiều thứ bất tiện lắm. Theo ta về phủ đi, ta có mấy lời muốn nói với ngươi."
"Được."
Lý Thanh Sơn lập tức đồng ý. Hắn là kiểu người ân oán phân minh, hôm nay hắn có thể kiên định trước mặt Thu Hải Đường như thế, còn thắng được một viên Đạo Hạnh Đan và mấy nghìn viên linh thạch, còn có được lời hứa sẽ không đến gây phiền phức nữa, nhưng rõ là hoàn toàn đều do Hoa Thừa Tán giúp đỡ.
Để lại Vân Vũ lâu đèn đuốc sáng trưng phía sau, bước vào con đường tố đen, các kiến trúc đồ sộ, khác biệt hai bên đường như những đầu thú lớn, chỉ còn chút ánh đèn, như thú lớn mở mắt.
Ngô Cấn đi cùng đường với Tiền Dung Chỉ. Lúc chia nhau ra ở ngoài Vân Vũ lâu, đánh mắt với một sư huynh đệ khác, ánh mắt hắn lộ ra vẻ ranh mãnh, cực kỳ tự tin. Hắn vốn là người rất tự tin, dù là với tu hành hay nữ nhân.
Hắn có vốn liếng để củng cố sự tự tin này, với thiên phú và thân phận của hắn, đến tuổi này rồi cũng có thể nói là đã duyệt qua vô số phụ nữ, vỗn tưởng đối phó với nàng cũng dễ như trở bàn tay.
Nhưng khi xung quanh chỉ còn lại hai người họ, sự tự tin này bỗng mất tăm không còn chút gì. Sườn mặt trầm tư kia khiến hắn càng cảm thấy không thể nào nắm bắt được.
Trong lòng lại có vô số điểm khó hiểu. Quan hệ giữa nàng và tên Lý Thanh Sơn kia là thế nào? Sao Thu Hải Đường lại nhận ra nàng? Nhưng lời đến khóe miệng lại không dám hỏi, tâm tư đơn giản như trở về hồi thiếu niên vừa biết yêu.
Tiền Dung Chỉ bỗng đứng vững bước chân, nở nụ cười với hắn khiến tim hắn chập chờn. Chỉ nghe nàng nói:
"Ta còn có chút chuyện cần làm, Ngô sư huynh về trước đi nhé!"
Sau đó không đợi hắn trả lời, nàng ta đã xoay người đi luôn.
Nếu nữ tử khác dám đối xử với hắn như vậy hắn đã chửi ầm lên rồi, nhưng giờ phút này hắn chỉ biết ngạc nhiên đứng sững tại chỗ, lại không nói ra lời, rồi đưa mắt đưa mắt nhìn nàng biến mất trong bóng đêm.
Tiền Dung Chỉ ngẩng đầu lên, Vân Vũ lâu đèn đuốc sáng trưng hiện lên trong đôi mắt nàng ta. Đôi mắt nàng ta hiện ra vẻ kiên quyết, ván cược này phải chắc chín đến mười phần.
"Ngươi còn dám quay lại ư?" Bên tai chợt vọng lại tiếng của Thu Hải Đường nói khi ấy.
Tiền Dung Chỉ mỉm cười, mười phần.
...
Dưới âm thanh dẫn dắt kia, nàng đi dọc theo con đường quanh co khúc chiết. Trên đường đi không hề đυ.ng phải một người nào, cuối cùng đi đến một tòa nhà đỏ thẫm, nhẹ nhàng gõ cửa.
"Vào đi."
Giọng nói của Thu Hải Đường từ trong vọng ra cửa. Cánh cửa tự động mở ra hai bên, trong phòng treo từng mảnh màn sa buông rũ, lất phất bay theo gió đêm, phiêu miểu mà yêu dã. Sau tầng tầng lớp lớp màn che có thể mơ hồ trông thấy được một bóng người xinh đẹp đang nằm ngang trên giường.
Cánh cửa đóng lại ầm ầm, Tiền Dung Chỉ liếc về phía sau một cái, rồi đi về phía tầng tầng lớp lớp màn sa.
Đột nhiên, màn sa lại như vật thể sống, như rắn vậy, quấn quanh người nàng.
Nàng cũng không phản kháng, cuối cùng cũng thấy rõ bóng dáng sau lớp màn che. Chỉ cần thấy đôi con ngươi mê huyễn đã khiến thần trí mê muội.
Thu Hải Đường nói với Tiền Dung Chỉ đang mờ đôi mắt:
"Bây giờ, ta hỏi một câu, ngươi đáp một câu."
"Vâng."
Tiền Dung Chỉ đờ đẫn nói.
""Vân Vũ Quyết" mà ngươi tu hành là từ đâu?"
"Ngụy Anh Kiệt."
"Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán của ta. Nếu không phải là Thôn Nguyên Thuật thì với tư chất của ngươi, sao có thể tu luyện nhanh như vậy được."
Thu Hải Đường hừ khẽ một tiếng. Ngay từ đầu nàng ta cũng cảm nhận được sự thay đổi của Tiền Dung Chỉ.
Nhưng lúc đó tâm tư của nàng dồn hết cho việc có được quốc sắc thiên hương tướng Tiểu An, đến đối phó với Lý Thanh Sơn cũng là vì mục đích này nên không lên cơn tức ngay, dù sao cũng chỉ đối phó với một Tiền Dung Chỉ mà thôi, chẳng phải quá đon giản hay sao?
Sự thật cũng đúng là thế.
"Là ai gϊếŧ Ngụy Anh Kiệt?"
"Là ta."
Thu Hải Đường sầm mặt lại:
"Không ai biết ngươi đến đây phải không?"
"Không ai biết cả."
"Thế thì chết đi!"
Ngon tay ngọc thon dài túm mạnh vào đỉnh đầu Tiền Dung Chỉ.
...
"Ngụy phó môn chủ, ngài đã về rồi."
Trong Vân Vũ lâu, một vị đệ tử thận trọng hành lễ. Nàng ta rất ít khi thấy Ngụy phó môn chủ có sắc mặt khó coi như vậy.
Cũng may Ngụy Trung Nguyên cũng chẳng buồn để ý đến nàng ta, chỉ phi thật nhanh qua, khiến nàng ta thở phào nhẹ nhõm. Nhưng chỉ trong nháy mắt, Ngụy Trung Nguyên lại trở lại trước mặt nàng, hắn bắt lấy bả vai nàng hỏi:
"Thu môn chủ đâu?"
Sau khi nhận được đáp án, Ngụy Trung Nguyên cũng vứt nàng ta sang một bên, đi tìm Thu Hải Đường.