Chương 463: Sư Phụ - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 463: Sư Phụ
Ngụy Trung Nguyên đã mất tung tích của Lý Thanh Sơn ở thành Gia Bình. Ngay lúc hắn đang nổi giận thì có đệ tử thân tín dùng một lá bùa đưa tin cao cấp báo cho hắn biết là "Lý Thanh Sơn đến rồi".
Hắn đi suốt đêm về phủ Thanh Hà, vừa về đến Vân Vũ lâu đã nghe từ miệng cách đệ tử về các sự kiện đã xảy ra. Tên Lý Thanh Sơn kia chẳng những xuất hiện ở Vân Vũ lâu mà còn phách lối thắng được một viên Đạo Hạnh Đan và mấy nghìn viên linh tạch. Chuyện này sao hắn có thể nhịn được, lập tức lửa giận lấp lưng.
Vân Vũ môn chưa từng bị người khác bắt nạt như thế bao giờ, Ngụy Trung Nguyên hắn cũng chưa từng bị người khác trều đùa như thế bao giờ cả!
Gần như là xông thẳng vào chỗ tu hành của Thu Hải Đường. Đối diện với ánh mắt không vui của Thu Hải Đường mới chợt nhớ ra thân phẩn của mình, mới hành lễ một cái:
"Ngụy Trung Nguyên bái kiến môn chủ, nếu có chỗ nào thất lễ xin môn chủ rộng lòng lượng thứ."
Giữa môn chủ và phó môn chủ tuy chỉ chênh lệch một chữ nhưng lại như cách biệt cả một trời. Tương tự, giữa Trúc Cơ và luyện khí tầng mười tuy chỉ cách nhau một tầng, nhưng đã lệch hẳn trời rồi.
"Đã trễ thế này rồi, có chuyện gì không?"
Thu Hải Đường lãnh đạm hỏi.
Ngụy Trung Nguyên giận dữ nói:
"Lý Thanh Sơn kiêu ngạo như thế, còn liên quan đến cái chết của Anh Kiệt, là tử địch của Vân Vũ môn ta, môn chủ thật sự buông tha cho hắn vì họ Hoa kia ư?"
Thu Hải Đường nói:
"Họ Hoa kia chính là thống lĩnh của Xích Lang, lần trước để các ngươi tùy ý làm việc đã chọc giận hắn. Chuyện này ta đã nhận thua rồi, ngươi cũng không cần phải nhiều lời, ta cũng mệt."
Lòng Ngụy Trung Nguyên lập tức lạnh đi, cắn răng:
"Nếu đã vậy thì ta lui xuống trước."
Cuối cùng đánh giá qua Thu Hải Đường một chút, trong mắt lộ vẻ dâʍ ɖu͙ và tham lam. Đợi đến khi ta tu đến cảnh giới Trúc Cơ sẽ cho ngươi đẹp mặt. Đối với Lý Thanh Sơn, hắn lại càng tuyệt đối không buông tha.
Sau khi Ngụy Trung Nguyên đi, một bóng người bất chợt đi ra từ sau bình phong. Đó là Tiền Dung Chỉ. Nàng ta uyển chuyển hành lễ với Thu Hải Đường một cái:
"Ngụy phó môn chủ đau lòng vì mất con, tâm tư đã loạn, e là càng khó đột phá ải này hơn thưa sư phụ."
---
Bàn tay ngọc của Thu Hải Đường dừng lại, móng tay dài đã chạm đến làn da của Tiền Dung Chỉ, chỉ cần trong tích tắc nữa thôi, đầu của nàng sẽ vỡ toang.
Trong mặt Tiền Dung Chỉ vẫn đầy mờ mịt, cũng giống như không cảm giác được màn lụa đang siết chặt quanh người.
Thu Hải Đường cười tự giễu, hôm nay tính sai đến hai lần, không ngờ lại làm nàng bắt đầu nghi ngờ mị thuật của bản thân, chỉ một Luyện Khí sĩ tầng sáu nhỏ nhoi, làm sao có thể ngăn cản được sự mê hoặc của nàng.
Lại hỏi:
“Hai vị Đông Môn và Tây Môn mỗ mỗ tại sao lại chết?”
Tiền Dung Chỉ mở miệng trả lời.
...
Sau một lúc, Thu Hải Đường đã hiểu đại khái sự việc, nhìn thẳng hai mắt Tiền Dung Chỉ:
“Bắt đầu từ ngày hôm nay, ta thu ngươi làm đệ tử thân truyền, ngươi phải tuyệt đối trung thành với ta, tuyệt đối không được lừa gạt ta.”
Trong mắt nàng lóe lên ánh sáng, biến những lời này thành một hạt giống ý niệm không thể nào lay động được, gieo sâu vào trong lòng Tiền Dung Chỉ, sau đó hơi thở hắt ra, lộ ra chút vẻ mệt mỏi.
Màn lụa tan đi, Tiền Dung Chỉ ngã xuống đất, giống như vừa mới tỉnh mộng, từ mờ mịt tỉnh lại, lắc đầu, nhìn thấy Thu Hải Đường lập tức thốt lên:
“Sư phụ!”
Sau đó che lại miệng, mặt đầy kinh ngạc, đừng nói đến chuyện nàng đã bị trục xuất khỏi Vân Vũ Môn, dù còn ở Vân Vũ Môn thì nàng cũng chỉ xứng gọi môn chủ.
Mị thuật, đối với những người tu hành công pháp thần thông như Lý Thanh Sơn và Tiểu An mà nói có lẽ chẳng là cái gì, nhưng một khi nó phát huy ra được tác dụng chân chính thì sẽ mạnh đến đáng sợ.
Nhà họ Mặc cũng chỉ có thể sử dụng được con rối, người luyện thi cũng chỉ sử dụng được xác chết, nhưng họ lại có thể sử dụng người sống. Thân là một môn pháp thuật yêu cầu có thiên phú cực cao nhưng vẫn có thể truyền lưu mãi đến nay vẫn chưa thất truyền, có thể thấy được sự lợi hại của nó.
...
Thu Hải Đường nói:
“Ta có cần phải cảm ơn ngươi không?”
Tiền Dung Chỉ nói:
“Đệ tử không dám, đệ tử cũng chỉ là gặp may.”
“Vậy hai vị Tây Môn, Đông Môn Mỗ Mỗ đâu? Hay là không may mắn bằng người.”
Thu Hải Đường đột nhiên hỏi, nàng rất đa nghi, hỏi lại vấn đề vừa mới hỏi, dưới trạng thái bị mê hoặc, Tiền Dung Chỉ hẳn là không nhớ được bất cứ thứ gì.
Tiền Dung Chỉ nhíu mày nói:
“Sư phụ biết Ngụy Anh Kiệt cũng chỉ là một cái bao cát, sao có thể sánh được với hai vị mỗ mỗ. Chỉ có Luyện Khí sĩ tầng mười, thậm chí tu sĩ Trúc Cơ mới có thể gϊếŧ được hai vị mỗ mỗ, ta thấy trong chuyện này, Ngụy phó môn chủ cũng có chút hiềm nghi.”
“Đây không phải chuyện ngươi nên nói.”
Thu Hải Đường nghiêm mặt nói, khóe môi lại cong lên mỉm cười, nàng biểu hiện giống hệt lúc nãy.
Từ trên cao nhìn xuống Tiền Dung Chỉ, dù ngươi tàn nhẫn độc ác như thế nào, tính toán như thế nào, ở trước mặt sức mạnh tuyệt đối cũng chẳng có tác dụng gì. Bắt đầu từ hôm nay, đầu óc của ngươi phải làm việc cho ta.
Tiền Dung Chỉ sợ hãi nói:
“Vâng, sư phụ.”
Trong lòng lại cười lạnh:
“Tuyệt đối trung thành với ngươi? Tuyệt đối không được lừa gạt ngươi? Mấy lời nói si tâm vọng tưởng này ngươi đi mà nói với Hoa Thừa Tán!”
Tất cả đều nằm trong kế hoạch.