Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 465 - Chương 465: Ý

Chương 465: Ý - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme

Chương 465: Ý


Trong lúc không ai hay biết, Tiền Dung Chỉ cũng đã gieo một hạt giống vào trong lòng Thu Hải Đường:

“Cô gái này chắc chắn sẽ trung thành tuyệt đối với ta, sẽ không phản bội ta, không có bất cứ uy hϊếp nào với ta.”

Tiền Dung Chỉ bình yên bước ra khỏi Vân Vũ lâu, đúng là người phụ nữ ngu xuẩn, muốn khống chế người khác, mị thuật chỉ là giúp đỡ, ngươi còn chưa đủ tư cách làm sư phụ của Tiểu An!

...

Hoa Thừa Tán cùng Lý Thanh Sơn, Tiểu An và Mộc Khôi chậm rãi đi, mỗi người đều có tâm sự riêng, không nói quá nhiều.

Hoa Thừa Tán đột nhiên mở miệng nói:

“Có một số việc Thanh Sơn ngươi nên biết thì tốt hơn.”

Lý Thanh Sơn nói:

“Về Vân Vũ Môn sao?”

“Vâng, đệ tử trong Vân Vũ Môn, dù là nam hay nữ đều tu hành theo con đường thải bổ, nhưng đây chỉ là biện pháp của những người có tư chất kém, những người có thiên phú cực giỏi thật sự sẽ được cố ý lựa chọn ra để tu hành một mình, so với những người phóng đãng trước, người sau lại cực kỳ khắc nghiệt, phải bảo đảm không được mất nguyên âm mãi đến khi cảnh giới Trúc Cơ.”

“Sau đó lại tìm được một tu sĩ Trúc Cơ mới có thể song tu âm dương, hơn nữa một khi đã lựa chọn đối tượng song tu rồi cũng không thể tùy ý sửa đổi, cho đến trăm ngàn năm, còn vững chắc hơn cả hôn nhân của người thường, là con đường song tu âm dương chính thống của Đạo gia, vẫn có thể coi như là một con đường tắt.”

Lúc này Lý Thanh Sơn mới hiểu rõ, thấy Tiểu An hơi lộ ra vẻ lo lắng, dứt khoáng ôm nàng lên, khiêng trên vai:

“Yên tâm, ta không đi đâu cả, ngươi cứ đi theo ta là được rồi, ngươi còn không tin tưởng ta sao?”

Tiểu An cắn môi, lộ ra vẻ ngượng ngùng.

Lúc này Hoa Thừa Tán mới cảm thấy nàng là một đứa bé ngây thơ, ngay cả Lý Thanh Sơn dường như cũng lây một ít tính trẻ con của nàng, thật không biết làm sao họ có thể họp lại với nhau được, trong lòng không hiểu sao lại xuất hiện ra mấy chữ “sống nương tựa lẫn nhau”, có chút trông mong nhìn Hoa Thừa Lộ.

Lý Thanh Sơn hỏi:

“Hoa huynh, người rất thân thiết với Thu Hải Đường sao?”

Hoa Thừa Tán:

“Nếu như không chê thì cứ gọi ta là Thừa Tán, khi ta còn nhỏ đã quen biết với Hải Đường, đó là khi môn chủ Vân Vũ Môn đời trước dẫn theo nàng đến nhà ta làm khách, bởi vì đều ở trong Thanh Hà Phủ, cho nên mới thường xuyên giao tiếp với nhau một chút.”

Hoa Thừa Tán nói rất đơn giản, nhưng Lý Thanh Sơn lại nhìn thấy vẻ hoài niệm trên mặt hắn, chỉ biết hai người họ không chỉ là quen thuộc, đúng là thanh mai trúc mã, cũng đều là kỳ tài tu hành, tuổi lại không chênh lệch quá nhiều, nếu không có chút tình cảm gì mới là lạ.

Lý Thanh Sơn cười nói:

“Vậy chúc Hoa huynh ngươi mau chóng tu luyện đến cảnh giới Trúc Cơ, ôm được người đẹp về, ta thấy vị Thu môn chủ kia rất có ý tứ với ngươi.”

Chỉ cần không mù đều có thể nhìn ra tình cảm của Thu Hải Đường, nhưng mà hình như vị Hoa công tử này lại có chút không thích, lý do thật sự làm hắn rất khó hiểu.

Nếu Thu Hải Đường đồng ý cùng hắn hợp tịch song tu gì đó, hắn chắc chắn sẽ đồng ý, tuy rằng hắn vẫn mãi nhắc đến Cố Nhạn Ảnh, nhưng đó là mục tiêu xa, vẫn phải ăn cơm, vẫn phải uống rượu, nghĩ đến đây hắn đột nhiên hiểu ra gì đó.



Không lẽ Hoa Thừa Tán cũng có ý tưởng gì đó với Cố Nhạn Ảnh, đứng ở góc độ của người đàn ông mà nói, đây thật sự là quá bình thường, nếu không có ý đồ gì mới là bất bình thường, nhưng hai người chỉ mới quen biết, hỏi vấn đề này thì không tránh khỏ có chút quá xen vào đời tư người khác.

Hoa Thừa Tán:

“Ta đây cũng chúc ngươi tu vi tăng mạnh, sớm ngày trở thành rể hiền của nhà họ Hàn.”
Hai người nhìn nhau, đều lắc đầu cười khổ.

Trong lúc bất tri bất giác, mấy người đã khỏi thành Thanh Hà phủ, xuyên qua trận pháp vô hình, ngoài thành cỏ mọc chim bay, đúng là lúc cảnh xuân rực rỡ, tuy rằng là ban đêm nhưng đủ loại mùa hoa vẫn cứ xông thẳng vào mũi.

“Chúng ta nhanh chóng lên đường đi!”

Khi nói chuyện, Hoa Thừa Tán đã từ triệu hồi Ngân Long Mã trừ trong phong trấn ra, kéo dây cương, Ngân Long Mã giơ móng trước, hí dài, đạp gió mà đi, giống như muốn dựa vào việc này để xóa bỏ tâm sự.

Lý Thanh Sơn đằng vân giá vũ, mang theo Tiểu An đuổi sát theo.

Cự Mộc Nhân Mộc Khôi bước nhanh hơn, tốc độ cũng không chậm.

Không đến mười lăm phút, lập tức nhìn thấy một tòa thành quách liên miên chập trùng, tọa lạc ở giữa vùng núi vây quanh, trong bóng đêm lóe lên từng ngọn đèn dầu.
Lý Thanh Sơn kinh ngạc nói:

“Đây là nhà họ Hoa?”

Chỉ là một ngôi nhà nhưng nếu bàn về quy mô thì còn hơn cả thành Khánh Dương, mà nếu bàn về độ xinh đẹp và rộng lớn của kiến trúc, dù một trăm thành Khánh Dương cũng thua xa.

“Gia tộc càng kéo dài, người lại càng nhiều.”

Hoa Thừa Tán ghìm cương ngựa trước cửa thành.

Trên tường thành có một đội hộ vệ tuần tra đi qua, mỗi người đều cực kỳ tinh thần, khí huyết sung mãn, không chỉ là Luyện Khí sĩ mà còn có dấu vết của luyện thể.

“Công tử đã về rồi.”

Trên lầu cửa thành vang lên tiếng gọi, cửa lớn cao mấy trượng ầm ầm mở ra.

Hoa Thừa Tán dẫn đầu giục ngựa đi vào, Lý Thanh Sơn lại cảm nhận được thứ được mở ra không chỉ là cửa thành, còn có pháp trận bao phủ toàn bộ nhà họ Hoa, mà vừa mới bước vào bên trong trận pháp, lập tức cảm giác được linh khí xung quanh nồng đậm, còn hơn cả hang động mà Ưng Lang Vệ thành Gia Bình dùng để bế quan.
Bình Luận (0)
Comment