Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 466 - Chương 466: Căn Cơ Không Ổn

Chương 466: Căn Cơ Không Ổn - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme

Chương 466: Căn Cơ Không Ổn


Nhà họ Hoa vốn đã ở trên linh địa cao cấp, trận pháp này không chỉ có công dụng phòng ngự, còn là một pháp trận tụ linh cực lớn. Có thể tưởng tượng được tu hành ở nơi này sẽ có được ưu thế hơn tán tu bình thường bao nhiêu lần.

Dù người thường sinh sống ở nơi này thì cơ thể cũng khỏe mạnh hơn ở bên ngoài nhiều, không hề bị bệnh.

Vào cửa thành, một con đường lớn thông thẳng đến kiến trúc trông giống như một tòa tháp ở trung tâm, ngoại trừ tòa kiến trúc này ra cũng không có kiến trúc nào cực kỳ cao lớn, mái cong giác sừng thấp thoáng trong bóng cây.

Toàn bộ thành thị đều giống như một hoa viên lớn, nhưng kiến trúc kia cũng chỉ là vật trang trí.

Cỏ cây xanh um, hành lang gấp khúc quanh co, núi giả hồ nước, mỗi bước một cảnh, nhìn mãi không kịp. Nhưng bố cục chỉnh thế lại giống như không cần bàn mà vẫn hợp ý nhau tạo thành đạo ngũ hành, hỗ trợ với trận pháp này.

Các nơi trong thành đều được khảm bảo châu, tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt trong bóng đêm, chiếu sáng lên con đường.

Đi qua cầu nhỏ, Hoa Thừa Tán đưa họ đến một lầu các, một con sông nhỏ chảy róc rách từ trước lâu qua, đằng sau lâu là một khu rừng cây.

Hoa Thừa Tán:

“Chỗ ta ở không cách chỗ này quá xa, ở hướng bên kia, chỗ suối nước vờn quanh kia đều là chỗ ở của ta, các ngươi có thể đi lại tự do, tốt nhất đừng đi lung tung ở bên ngoài. Đã trễ rồi, các ngươi nghỉ ngơi trước đi!”

Hoa Thừa Tán dặn dò một chút, nho nhã lễ độ mà tạm biệt.

Lý Thanh Sơn và Tiểu An cùng nhau vào trong lầu các nghỉ ngơi.

Mộc Khôi tự đi ra phía sau lầu các, đứng chung với đám rừng cây kia, bước chân trần đi vào mặt đất, đứng thẳng tắp, nhắm mắt lại.

Sáng sớm ngày hôm sau, Lý Thanh Sơn ngồi xếp bằng trước dòng suối nhỏ, nước trong dòng suối trong suốt lấp lóe, được ánh nắng chiếu rọi xuống, khung cảnh xung quanh càng thêm thoải mái, nhìn trái phải, giống như ở trong tranh vẽ.

Cây rừng thấp thoáng trong lầu các, không hề có vẻ đột ngột, ngược lạ có thể chút nhân khí, phát huy cực hạn bốn chữ “thiên nhân hợp nhất”.

Tâm tư của Lý Thanh Sơn cũng càng thêm yên bình, lấy một thứ từ trong túi bách bảo ra, là một cây kiếm nhỏ màu xanh biếc, kiếm nhỏ chỉ dài chừng một thước, chỉ có mũi kiếm, không có chuôi kiếm.

Mũi kiếm mỏng như tóc, loáng thoáng trong suốt, được đúc hoa văn gợn sóng tinh mịn, nhẹ nhàng bắn ra, rung lên như nước.

Sau khi đạt đến Luyện Khí tầng sáu là có thể ngự khí, từ sau khi Lý Thanh Sơn xuất quan đã trực tiếp đi thẳng đến Thanh Hà phủ, còn không kịp luyện hóa phi kiếm cho bản thân.

Cây kiếm nhỏ này chính là thanh kiếm hắn tỉ mỉ lựa chọn được trong số trăm ngàn món linh khí, không chỉ là linh khí thượng phẩm, hơn nữa còn thuộc thủy, bản thân kiếm cũng không có pháp thuật đặc biệt gì, chỉ là chất lượng cực nhẹ, tốc độ cực nhanh lại cực kỳ sắc bén.

Lý Thanh Sơn nâng kiếm nhỏ trong lòng bàn tay, thủy chân khi tinh thuần đến cực điểm trong cơ thể lập tức tràn ngập lên, tràn ngập vào trong kiếm, thân kiếm lóe lên ánh sáng lập lòe, lúc sáng lúc tối, giống như có nhịp thở.

Hoa Thừa Tán đi qua cầu nhỏ, đằng sau có Hoa Thừa Lộ và Dư Tử Kiếm.

Hoa Thừa Lộ đang oán giận:

“Thật là, có chuyện vui như vậy cũng không chịu gọi chúng ta đi xem.”

Biết đêm qua đã bỏ lỡ thứ gì, đang cực kỳ hối hận.

Hoa Thừa Tán khẽ thở dài, chỉ Lý Thanh Sơn đang ngồi ngay ngắn cạnh dòng suối cách đó không xa.

“Lý Thanh Sơn, hắn thật sự đã là Luyện Khí tầng sáu!”

Hoa Thừa Lộ giật mình hoảng sợ nói, lần trước gặp nhau hắn chỉ mới là Luyện Khí tầng hai, chỉ mới mấy tháng trôi qua đã liên tiếp vượt qua bốn cấp độ, nhanh đến kinh khủng. Trong khoảng thời gian này, nàng cũng chưa từng thảnh thơi trong việc tu luyện, nhưng cũng chỉ mới là Luyện Khí tầng bốn, đương nhiên, ở tuổi của nàng, đây cũng đã là khá lợi hại.
“Hắn đang làm gì vậy?”

Dư Tử Kiếm tò mò hỏi, tuy rằng chỉ mới trải qua mấy tháng, nhưng chuyện nàng đã trả qua làm nàng cảm thấy chuyện xảy ra trên đảo Tích Hoa đã cực kỳ xa xăm, thiếu niên ngồi yên không nhúc nhích đằng kia chỉ có thể xem như người xa lạ.

Hoa Thừa Tán:

“Hắn đang luyện hóa phi kiếm, Thừa Lộ ngươi cũng không cần hâm mộ hắn, tuy rằng tốc độ tu hành của hắn nhanh nhưng căn cơ cũng có chút không vững chắc, chân khí cũng không đủ tinh thuần, giai đoạn này sẽ khó hơn rất nhiều.

Nhà họ Hoa cũng không phải không có cách đẩy Hoa Thừa Lộ đến cảnh giới càng cao, nhưng chiêu trò chỉ vì lợi ích trước mắt này có rất nhiều di chứng, hơn nữa căn cơ không xong, chân khí không thuần, tu hành sẽ càng lúc càng khó khăn.

Hoa Thừa Tán còn chưa nói xong, đã thấy Dư Tử Kiếm chỉ vào Lý Thanh Sơn nói:
“Bay lên rồi.”

Hoa Thừa Tán đột nhiên quay đầu lại, chỉ thấy kiếm nhỏ trong lòng bàn tay Lý Thanh Sơn đã bay vèo lên, xông thẳng về phía chân trời, lại bay vèo trở về, im lặng xuyên thấu một ngọn núi giả, lại bay về bên cạnh Lý Thanh Sơn, lơ lửng trước mặt hắn.

Ánh mắt của Hoa Thừa Tán cực kỳ tĩnh, tuy rằng phi kiếm trong lúc bay tới bay lui còn có chút cứng đờ, không được thông thuận, nhưng lần đầu tiên ngự kiếm đã có hiệu quả như thế này đúng là không tồi, nhất là hắn đã chú ý đến khoảng cách phi kiếm bay ra lúc nãy, không ngờ lại ở ngoài trăm bước, hơn xa khoảng cách ngự kiếm của các Luyện Khí sĩ tầng sáu bình thường, có thể so được với Luyện Khí tầng bảy, thậm chí là Luyện Khí sĩ tầng tám.

Bình Luận (0)
Comment