Chương 468: Chặn Gϊếŧ - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 468: Chặn Gϊếŧ
Trên thực tế, Tiểu An vốn ngồi chờ ở bên cạnh, nhưng cảm giác được họ đến, lập tức trốn vào bên trong lầu các.
Hoa Thừa Tán biết Lý Thanh Sơn đã hạ quyết tâm, không cho Tiểu An gia nhập Vân Vũ Môn, cũng không khuyên:
“Đã quyết định gia nhập nhà họ Hà sao?”
“Không phải muốn ta gia nhập pháp gia sao?”
“Nếu người muốn gia nhập ta đương nhiên rất vui, nhưng nếu ngươi không chịu ta cũng sẽ không miễn cưỡng.”
“Chuyện này mai cứ để ngày mai tính!”
...
“Ngày mai” đến rất nhanh, trời đổ cơn mưa xuân mỏng như lông trâu, không khí ẩm ướt mát mẻ, khung cảnh xung quanh cũng có vẻ cực kỳ tươi mát, không biết có phải vì tu luyện Quý Thủy Chân Khí hay không, hiện tại hắn cực kỳ thích thời tiết như thế này.
Thời tiết ở Thanh Hà phủ khá giống Giang Nam của kiếp trước, từ trên đám mây nhìn xuống, dưới đất chằng chịt kênh rạch đan chéo, rất nhiều nông dân đang cấy mạ dưới ruộng nước, toát lên vẻ đẹp vùng sông nước.
Thấy một đám mây nho nhỏ bay dưới vùng trời thấp mà qua, các nông dân cũng không lộ ra vẻ kinh ngạc, ở thế giới này, sự tồn tại của người tu hành cũng không coi như là bí mật.
Họ sống ở vùng gần Thanh Hà Phủ có tầm mắt rộng rãi hơn những người dân sống ở thành Khánh Dương hoặc thành Gia Bình nhiều, thấy nhiều thì cũng không còn kinh ngạc, so sánh ra thì cấy mạ mới quan trọng hơn, nó quyết định thu hoạch của cả một năm.
Chỉ có mấy đứa nhỏ mới ngẩng đầu lên, chỉ vào đám mây kia, thậm chí còn đuổi theo, hai mắt lóe lên ánh sáng đầy hi vọng.
Hôm nay là ngày bách gia kinh viện mở kỳ thi viện, Lý Thanh Sơn cũng không đi cùng mấy người Hoa Thừa Lộ, ngoại trừ Hoa Thừa Lộ và Dư Tử Kiếm ra, nhà họ Hoa còn có các con cháu khác, năm nay cũng muốn gia nhập bách gia kinh viện, đi chung cũng không có gì thú vị, chỉ hẹn sẽ gặp nhau ở trước bách gia kinh viện.
Bách gia kinh viên các thành Thanh Hà phủ tám trăm dặm, không gần cũng không xa, cưỡi mây đạp gió chưa đến một canh giờ là đến.
Lý Thanh Sơn cũng không sốt ruột, chậm rãi ung dung đi hơn phân nửa chặng đường, đột nhiên cảm nhận được một luồng sát khí sắc bén từ mặt đất xông thẳng đến.
Dưới đất là một vùng núi trập trùng nhỏ, mấy chục dặm cũng hiếm có bóng người, đúng là nơi thích hợp để đánh lén.
Trên đỉnh núi của một ngọn núi nhỏ, một người đàn ông đầu tóc hoa râm, mặc áo tím vô cùng xinh đẹp sang quý hiên ngang mà đúng, tu vi lại còn là Luyện Khí tầng mười, chính là phó môn chủ Vân Vũ Môn, Ngụy Trung Nguyên.
Hắn bất mãn với quyết định của Thu Hải Đường, thù gϊếŧ con lại càng không thể không báo. Không tốn quá nhiều công sức đã điều tra được Lý Thanh Sơn đang ở nhà họ Hoa, chuẩn bị đến bách gia kinh viện, hắn không dám xông vào nhà họ Hoa đòi người, mà Lý Thanh Sơn vừa bước vào bách gia kinh viện, hắn sẽ không làm gì được nữa.
Lập tức hạ quyết tâm canh chừng ở dọc đường, dù không thể bắt sống Lý Thanh Sơn, hỏi ra đầu đuôi chuyện này thì cũng phải gϊếŧ chết hắn, cho thỏa mối hận trong lòng, điều duy nhất hắn lo lắng là Lý Thanh Sơn sẽ đi cùng với nhà họ Hoa, nhưng nhìn thấy Lý Thanh Sơn xuất hiện một mình, trong lòng vô cùng vui vẻ, sát khí bộc phát mạnh mẽ.
Lúc này, mặt hắn đầy vẻ phẫn nộ, áo tím mặc trên người không có gió cũng tự bay, cực kỳ uy phong, giống như một ngọn núi cao.
Lý Thanh Sơn vừa nhìn thấy là biết ngay đây là Luyện Khí tầng mười, tuy không biết thân phận của Ngụy Trung Nguyên, nhưng cũng đoán được một chút, dừng đám mây lại, lớn tiếng hỏi:
“Ngươi là phó môn chủ Vân Vũ Môn Ngụy Trung Nguyên?”
“Xuống đây cho ta!”
Ngụy Trung Nguyên nhấc tay lên, chân khí màu trắng ngưng tụ trong lòng bàn tay, phóng một cột sáng lên cao.
Cột sáng kia làm Lý Thanh Sơn lập tức nhớ đến Hoàng Long Thôn Quang Pháo của Hách Bình Dương, cột sáng kia nhanh đến kinh người, dù ở dưới mặt đất cũng không dễ dàng tránh được, huống chi đang ở trên trời.
Nhưng tuy hắn giật mình nhưng cũng không hoảng loạn, bế Tiểu An lên, tung người nhảy lên, chỉ thấy cột sáng xuyên thấu xé rách đám mây, âm thầm kinh hãi.
Cơ thể rơi xuống mặt đất, thuật đằng vân giá vũ cần có thời gian ngưng tụ, Ngụy Trung Nguyên rõ ràng không cho hắn thời gian làm việc này.
Ngụy Trung Nguyên vung tay áo ra sau, đá núi dưới chân vỡ vụn, đất đá bay loạn, người cũng đã xông thẳng về phía Lý Thanh Sơn sắp rơi xuống, giống như một viên đạn pháo.
Giơ hờ tay phải, lại đột nhiên ra tay, muốn bắt sống Lý Thanh Sơn.
Nhưng lúc này, bóng dáng Lý Thanh Sơn đột nhiên biến mất tăm.
“Ẩn thân phù? Chút tài mọn?”
Ngụy Trung Nguyên hừ lạnh, sau đó sắc mặt đột nhiên thay đổi, bởi vì hơi thở của Lý Thanh Sơn cũng biến mất tăm, dựa vào tu vi Luyện Khí tầng mười của hắn cũng không thể bắt được.
Hắn giơ tay lên, liên tiếp đánh ra hơn trăm quyền vào nơi Lý Thanh Sơn có khả năng sẽ rơi xuống, ầm ầm đùng đùng, tiếng nổ mạnh vang lên liên tiếp, một ngọn núi nhỏ bị đập vỡ một lớp, bụi mù bay khắp nơi, nhưng lại không thấy tung tích của Lý Thanh Sơn, mày lại càng nhíu chặt.
Có thể giấu đi cơ thể cũng không tính là gì, nhưng có thể thu liễm hơi thở sạch sẽ như thế, chắc chắn đã tu luyện bí thuật nào đó, nếu không gϊếŧ người này, sau này chắc chắn sẽ tạo thành họa lớn.
Thế là nín thở tập trung, dù là bí thuật nào, một khi thi triển pháp thuật, chắc chắn sẽ để lộ hơi thở.
Dù chỉ kíɧ ŧɧíɧ tạo nên một cơn gió nhẹ mất tự nhiên hắn cũng đều sẽ cảm nhận ra được, phá pháp thuật ẩn thân của Lý Thanh Sơn.
Lý Thanh Sơn đương nhiên là dùng lưu li ẩn thân kính, ẩn giấu cơ thể, thấy Ngụy Trung Nguyên giống như một con sư tử nổi giận canh chừng ở bên dưới, lập tức biết không đúng, giơ tay điều khiển Thanh Khê kiếm ra.