Chương 469: Phi Kiếm - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 469: Phi Kiếm
Thanh Khê kiếm bay lơ lửng giữa không trung, hắn đạp lên trên thân Thanh Khê kiếm, tuy rằng còn thua xa ngự kiếm phi hành, nhưng muốn chống đỡ trọng lượng của hắn cũng không phải việc gì khó.
Điều duy nhất cần phải suy nghĩ chính là phải đối phó tên Ngụy Trung Nguyên này như thế nào, nếu là Luyện Khí sĩ bình thường, gặp được kẻ địch mạnh mẽ đáng sợ như thế, chỉ biết suy nghĩ làm cách nào để bỏ trốn, nhưng điều Lý Thanh Sơn suy nghĩ lại là làm cách nào để gϊếŧ chết tên này, lại có thêm một cái túi bách bảo của Luyện Khí sĩ tầng mươi, lại thêm phần bảo đảm có thể thăng cấp lên yêu tướng.
Nhưng tuy rằng nơi đây nhìn thì giống núi hoang rừng già, nhưng lại cách bách gia kinh viện và Thanh Hà phủ quá gần, biến về thân phận yêu ma cực kỳ nguy hiểm.
Nhưng mà bây giờ hắn ở chỗ sáng, Ngụy Trung Nguyên ở trong tối, dựa vào Tiểu An giúp đỡ, gần mười tấm linh phù cực phẩm, cộng thêm Thảo Tự Kiếm Thư, cũng chưa chắc là không có cơ hội, đúng rồi, còn có thuật ngự kiếm hắn vừa mới học được.
Thanh Khê kiếm xẹt qua tạo thành một vòng cung màu xanh lục, chém thẳng về phía cổ Ngụy Trung Nguyên.
Ngụy Trung Nguyên đột nhiên quay đầu, cười hung dữ:
“Tìm được rồi.”
---
Phi kiếm của ngự sử Luyện Khí tầng thứ sáu căn bản không đáng để Ngụy Trung Nguyên để vào mắt, bởi nó còn chẳng thể phá vỡ nổi chân khí hộ thể của hắn cơ mà.
Vì vậy hắn cũng không thèm để mắt tới Thanh Khê kiếm, chỉ giơ tay phóng ra một cột sáng, đánh phía về chỗ phi kiếm.
Một tiếng ầm vang trời, đá bay tứ tung, cây cối ngả nghiêng nhưng lại không thấy bóng dáng của Lý Thanh Sơn đâu.
Ngụy Trung Nguyên nhíu chặt lông mày, Ẩn Khí thuật của Lý Thanh Sơn còn cao siêu hơn tưởng tượng của hắn.
Lý Thanh Sơn ôm Tiểu An đứng cách đó không xa, người không dính chút bụi nào, tay bấm kiếm quyết, một tay dẫn một tay chỉ.
Thanh Khê kiếm im hơi lặng tiếng xé rách không khí, đâm về phía yết hầu của Ngụy Trung Nguyên bằng tốc độ còn nhanh hơn.
Một tiếng keng vang lên, nó đâm vào chân khí hộ thể, sau đó không thể tiến thêm tí nào.
“Không biết tự lượng sức mình!”
Ngụy Trung Nguyên nói đầy khinh thường rồi vươn tay ra tóm lấy Thanh Khê kiếm, chỉ cần cầm lấy phi kiếm là có thể tìm thấy chỗ Lý Thanh Sơn đang đứng thông qua khí tức ở trên thanh kiếm.
Nhưng Thanh Khê kiếm bỗng rung chuyển tựa như sóng nước, dần dần tiến vào trong chân khí hộ thể.
Lý Thanh Sơn vui mừng khôn xiết, thôi thúc Thanh Khê kiếm một cách mạnh mẽ, ánh kiếm lóe lên rồi hóa thành một vệt sáng màu xanh, xuyên qua chân khí hộ thể, sượt qua bên mặt của Ngụy Trung Nguyên.
Ngụy Trung Nguyên sờ lên vết thương nhỏ đến mức không thể nhận ra ở trên gò má, vừa tức giận vừa nghĩ mà sợ, nếu lúc đó hắn không nghiền đầu kịp thời thì đã gặp phải tai họa bị đâm xuyên đầu rồi.
Lý Thanh Sơn cũng vừa mới biết hóa ra Thanh Khê kiếm còn có tác dụng phá tan chân khí hộ thể, tuy rằng đơn giản không hào nhoáng nhưng kết hợp với tốc độ siêu nhanh thì cũng không phụ với danh tiếng linh khí thượng phẩm, vũ khí gϊếŧ người chân chính. Chỉ là không thể gϊếŧ chết Ngụy Trung Nguyên trong một lần, làm hắn phải thầm than đáng tiếc.
Có điều muốn dùng mánh khóe này để gϊếŧ chết Luyện Khí sĩ tầng thứ mười thì cũng hơi hy vọng hão huyền quá mức, điều hắn cần làm là dùng thanh phi kiếm này để quấy nhiễu và chọc túc Ngụy Trung Nguyên, sau đó tìm cơ hội ra tay sau.
Thanh Khê kiếm xoay một cái, lao nhanh tới lần thứ hai.
Ngụy Trung Nguyên lại không dám sơ suất, sử dụng một loại pháp thuật hộ thể, chỉ thấy một tấm màng ánh sáng lờ mờ hình bầu dục hình thành quanh người hắn, Thanh Khê kiếm đâm lên trên đó. Quả nhiên không thể đâm thủng được.
Nếu như muốn cưỡng ép đâm xuyên qua, chỉ sợ sẽ cho Ngụy Trung Nguyên cơ hội tóm được mình, tốt hơn vẫn nên đi lại liên tục khắp nơi, nhiễu loạn tâm thần của Ngụy Trung Nguyên, dù sao thì Ngụy Trung Nguyên cũng không tìm được hắn, hắn có rất nhiều thời gian để chơi với Ngụy Trung Nguyên.
Thanh Khê kiếm biến ảo thành một loạt bóng, làm Ngụy Trung Nguyên dần bực bội.
“Minh Nhật Hoàng Hoàng, chói lọi tứ phương!”
Hai tay Ngụy Trung Nguyên hợp làm một, thân thể tỏa ra tia sáng rực rỡ, soi sáng toàn bộ vùng núi rừng.
Cây cỏ úa vàng, cháy xém. Bùng cháy lên tạo ra làn khói dày đặc cuồn cuộn.
Nếu dùng chiêu này lên thân thể người bình thường thì đủ để biến mấy ngàn con người thành người mù, thiêu chết mấy trăm người. Nhưng hiệu quả đối với Luyện Khí sĩ thì lại không giống vậy, chỉ là phạm vi bao phủ cực kỳ rộng lớn.
Đôi mắt Ngụy Trung Nguyên cong lên, hắn đã thấy một bóng người thấp thoáng trong ánh sáng vô tận. Tay áo rộng vung lên, một thanh kiếm dài ba thước sáng lấp lánh đã nằm trong tay, kiếm tên Tam Dương, cũng là thượng phẩm, sau đó nó hóa thành một tia sáng trắng và bắn tới như điện.
“Hỏng rồi, Thanh Khê kiếm, nhanh!”
Lý Thanh Sơn quát khẽ một tiếng.
Keng, một cái bóng cắt ngang qua những tia sáng trắng, đồng thời thân kiếm cũng hiện ra.
Hai thanh phi kiếm một lớn một nhỏ quấn vào nhau chiến đấu, tóe ra một chuỗi tiếng leng keng vang rền.
Tam Dương kiếm vừa cứng rắn vừa mãnh liệt, vừa nhanh vừa mạnh, mỗi lần va chạm đều làm cho Thanh Khê kiếm như muốn văng ra ngoài.