Chương 470: Biến Cố - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 470: Biến Cố
Đây cũng là lần đầu Lý Thanh Sơn đấu phi kiếm với người khác, cho nên chỉ điều khiển dựa vào cảm giác. Bất kể là kinh nghiệm hay tài nghệ thì cũng đều không đủ, Thanh Khê kiếm bị ép đến mức liên tục bại lui, trong chốc lát Tam Dương kiếm đã ép đến trước mắt hắn.
Sát cơ dữ dội hiện lên trong con ngươi của Ngụy Trung Nguyên, một luồng chân khí trong khí hải đan điền, Tam Dương kiếm tỏa ánh hào quang rực rỡ đánh bay Thanh Khê kiếm văng ra hơn mười trượng, mạnh mẽ chém về phía hai chân Lý Thanh Sơn, như là quyết định trực tiếp phế bỏ Lý Thanh Sơn.
Hai tiếng leng keng vang lên, hai viên niệm châu màu trắng bay ra đánh bay Tam Dương kiếm.
“Ngươi có thể điều khiển ba món linh khí ư!”
Sắc mặt Ngụy Trung Nguyên thay đổi, tuy tu hành giả bình thường có thể luyện hóa nhiều món linh khí để bản thân sử dụng, nhưng chắc chắn lúc thực sự đối đầu với kẻ địch thì sẽ không lấy chúng ra, đặc biệt là linh khí loại phi kiếm đòi hỏi sự tập trung cao. Nếu không thì tâm trí xao nhãng, chân khí tản mạn, vậy nên tốt hơn hết là nên chuyên tâm với một món linh khí.
Nhưng hai viên niệm châu vừa đánh bay Tam Dương kia thì vừa nhanh vừa mạnh, uy lực còn trên cả Thanh Khê kiếm làm hắn cảm thấy khó mà tin nổi, không nghĩ tới đây là tác phẩm của Tiểu An nhìn như không có tí pháp lực gì ở bên cạnh.
Lý Thanh Sơn đâu để ý tới chuyện hắn nghĩ gì, thân hình không lùi mà còn tiến tới, Liễu Phong đao nằm trong tay, mũi nhọn bắn về phía Ngụy Trung Nguyên, hắn ẩn núp hồi lâu, vừa mới ra tay đã tràn đầy khí thế xúc động ta là vô địch.
Ngụy Trung Nguyên không sợ hãi mà còn mừng rỡ, không ngờ người kia dám lại gần, thực sự cho rằng có thể bù đắp sự chênh lệch giữa Luyện Khí tầng thứ sáu và Luyện Khí tầng thứ mười bằng luyện thể thuật hay sao? Nhưng hắn cũng không dám sơ suất, thân thể vững như núi cao, hai tay giương ra phía trước, chỉ thấy chân khí màu trắng nhanh chóng tụ lại.
Tiểu An ẩn thân bất động ở phía sau Lý Thanh Sơn, một tay nắm Bạch Cốt kiếm, một tay cầm một tấm linh phù cực phẩm.
Khoảng cách năm mươi bước chỉ trong phút chốc, mà giới hạn sống chết cũng ở trong phút chốc này.
“Dừng tay!”
Một tiếng quát to truyền ra từ giữa bầu trời, chỉ thấy một tấm khiên sắt từ trên trời giáng xuống, ầm ầm cắm xuống chỗ giữa Ngụy Trung Nguyên và Lý Thanh Sơn, biến thành một bức tường sắt.
Lý Thanh Sơn thầm hô một câu đáng tiếng rồi nhẹ nhàng đạp xuống tường sắt, mượn lực nhảy ngược lại tới giữa không trung, Thanh Khê kiếm lập tức bay đến dưới chân hắn, hắn đạp lên kiếm mà đứng, chắp tay nói:
“Hàn sư tỷ, sao ngươi lại đến đây rồi.”
Người tới chính là Hàn Quỳnh Chi, tới đây bằng một chiếc phi toa, phía sau còn có mấy khuôn mặt quen thuộc đi theo.
Hàn Quỳnh Chi nói:
“Ta là phó đội trưởng đội chấp pháp của Bách Gia kinh viện, giữ gìn trị an cho cuộc thi vào viện, các ngươi gây ra trận chiến lớn như vậy, ta không đến xem mà được sao?”
Cuộc thi vào viện là lúc các Luyện Khí sĩ tụ tập, không hề thiếu những chuyện kẻ thù nhìn nhau đỏ mắt, hoặc là thấy hơi tiền mà nổi máu tham gϊếŧ người cướp của, thậm chí là một lời không hợp lập tức ra tay đánh nhau, vậy nên Bách Gia kinh viên sẽ sắp xếp đệ tử Pháp gia tạo thành một đội chấp pháp để giữ gìn kỷ luật.
Tất nhiên đội trưởng là Hoa Thừa Tán, lúc nãy có ánh sáng lóe lên ở phương xa, lại là ban ngày nên người bình thường chắc chắn sẽ không phát hiện, Luyện Khí sĩ phát hiện cũng sẽ không để ý, nhưng hắn lập tức cảm nhận được có gì đó không ổn, sợ có mưu toan ám toán gì đó nên vội vàng để Hàn Quỳnh Chi tới giúp đỡ.
Hàn Quỳnh Chi quay đầu đối mặt với Ngụy Trung Nguyên, biểu cảm bỗng nghiêm túc lên đôi chút:
“Ngụy Trung Nguyên, ngươi làm như này là muốn gϊếŧ chết Ưng Lang vệ sao?”
Tất nhiên nàng có quen biết Ngụy Trung Nguyên, chỉ có điều trước giờ vẫn luôn không thích người này, lớn tuổi rồi mới đạt tới Luyện Khí tầng thứ mười cũng chẳng đáng để nàng coi trọng chút nào, vậy nên lời nào cũng không tôn kính gì.
Ngụy Trung Nguyên không cam lòng thu hồi Tam Dương kiếm, ngẩng đầu nói:
“Đây là ân oán cá nhân của chúng ta, không liên quan gì tới Ưng Lang vệ.”
“Thu môn chủ của quý phái đã đồng ý giải trì ân oán với Lý Thanh Sơn, dù Ưng Lang vệ có mặc ngươi thì Thu môn chủ cũng không tha cho ngươi.”
Dù Hàn Quỳnh Chi phát cáu vì Ngụy Trung Nguyên, nhưng Vân Vũ môn vẫn được tính là môn phái của Thanh Hà phủ, chỉ có Vương Phác Thực mới có tư cách hạ lệnh với đám môn chủ bọn họ. Mà trừ khi Ngụy Trung Nguyên thực sự chém gϊếŧ Lý Thanh Sơn ở ngay trước mặt bọn họ, nếu không thì Vương Phác Thực cũng không muốn trở mặt với Vân Vũ môn chỉ vì một Huyền Lang vệ.
Chung quy muốn rèn sắt thì bản thân cũng phải có năng lực*, dù lá cờ lớn Ưng Lang vệ có chút tác dụng, nhưng cũng không phải là bùa hộ mệnh vạn năng.
*làm bất cứ việc gì cũng cần có sức mạnh, năng lực và sự tự tin.
Ngụy Trung Nguyên lạnh lùng hừ nhẹ một tiếng, thu hồi Tam Dương kiếm, cưỡi gió mà đi, trước khi đi còn nói với Lý Thanh Sơn:
“Hôm nay coi như số ngươi may, chuyện này không chỉ dừng lại ở đây đâu, ngươi rửa sạch cái cổ chờ chết đi!”
Lý Thanh Sơn không nhịn được nói:
“Ngươi cút CMN xéo đi!”
Còn không biết là số ai may, một người hai người cũng chỉ biết nói vài lời dọa nạt.