Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 471 - Chương 471: Cảm Ơn

Chương 471: Cảm Ơn - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme

Chương 471: Cảm Ơn


“Ngươi!”

Mặt Ngụy Trung Nguyên đỏ lên, liếc Hàn Quỳnh Chi một cái rồi rời đi đầy oán hận.

Hàn Quỳnh Chi lắc đầu, nếu như không phải nàng từ miệng Hoa Thừa Tán biết rằng Lý Thanh Sơn thực sự đến từ một sơn thôn, nàng còn tưởng rằng hắn có bối cảnh lợi hại gì cơ, có điều suy cho cùng thì như vậy cũng hơn mấy kẻ trứng mềm vô dụng. Nàng cười nói:

“Đi thôi, cuộc thi vào viện sắp bắt đầu rồi, đi nhanh lên!”

Lý Thanh Sơn dẫn theo Tiểu An lên phi toa, vẫn còn cúi đầu suy nghĩ. Mỗi khi trải qua một trận chiến, hắn cần phải tự kiểm điểm lại một hồi, đặc biệt tên Ngụy Trung Nguyên này còn là kẻ địch mà tương lai vẫn phải đối mặt, cho nên càng cần phải cố gắng suy nghĩ.

Khi đi được hơn mười dặm đường, phi toa bỗng dừng lại, mặt Hàn Quỳnh Chi nặng nề nói:

“Xuống!”

Lý Thanh Sơn kỳ quái hỏi:

“Sao vậy?”

Chỉ nghe Hàn Quỳnh Chi đáp”

“Ngươi không cảm thấy bản thân ngươi quên cái gì rồi sao?”

“Quên cái gì?”

Hàn Quỳnh Chi nghiến răng nói:

“Cảm ơn! Nếu như không có ta thì mạng ngươi đã mất ở chỗ đó rồi.”

Phí công nàng nhanh chóng tới cứu hắn, nhưng ngay cả câu cảm ơn cũng không có, có lẽ người bình thường chỉ oán giận một hồi ở trong lòng, nhưng tính nàng lại không nhịn được.

Lý Thanh Sơn bừng tỉnh cười nói:

“Được rồi, cảm ơn, có điều nếu ngươi không đến thì ta cũng nắm chắc vài phần thắng, làm cho hắn vĩnh viễn nằm lại chỗ đó.”

Mấy tên đệ tử Pháp gia đều lộ ra vẻ mặt trào phúng, người kia vẫn là Luyện Khí sĩ tầng thứ mười thuộc đẳng cấp như Hoa Thừa Tán, vậy mà dám nói khoác không biết ngượng mồm rằng mình có cơ hội chiến thắng, thực sự là không viết tự lượng sức mình.

Dù động tác lao về phía Ngụy Trung Nguyên vừa rồi của Lý Thanh Sơn tràn đầy khí thế, nhưng lại càng giống con thiêu thân lao vào biển lửa, không biết tự lượng sức mình hơn.

Hàn Quỳnh Chi nói:

“Ta không tin.”

“Vậy thì cũng cảm ơn ngươi.”

Lý Thanh Sơn nhún nhún vai rồi nhảy khỏi tàu con thoi, cưỡi mây tiếp tục lao đi, người khác giúp đỡ hắn, dù đó chỉ là lòng tốt nhất thời thì hắn vẫn sẽ mãi khắc ghi trong lòng, còn việc người khác có tin hắn hay không thì đó không phải là việc hắn có thể quyết định được, hắn cũng chẳng quan tâm, chẳng lẽ hắn phải lấy ra mấy tấm bùa cực phẩm hoặc là Thảo Tự Kiếm thư ra để giải thích hay sao?

Hàn Quỳnh Chi ngẩn ra, vốn là đợi Lý Thanh Sơn lên tiếng cảm ơn nàng, chỉ cần hắn nói vài câu dễ nghe thôi thì nàng sẽ tha thứ cho sự thất lễ của hắn, nhưng điều nàng không ngờ tới đó chính là hắn lại dứt khoát như vậy, nàng nghiến răng nghiến lợi nói:

“Lý Thanh Sơn, ngươi được lắm!”

Tàu con thoi xẹt qua bên cạnh đám mây, Hàn Quỳnh Chi lạnh mặt, cố nhịn không nhìn về phía Lý Thanh Sơn.

Tiểu An nhẹ giọng nói:

“Đúng là một người kỳ quái mà.”

Hiếm lắm Tiểu An mới lên tiếng đánh giá về người khác như vậy, Lý Thanh Sơn cười cười xoa lấy khuôn mặt nàng:

“Chúng ta không cần để ý đến nàng ta.”

Lúc này, trong tầm mắt dần xuất hiện một vùng khói bụi mịt mù, dưới ánh mặt trời chói lói, một bóng dáng mờ ảo dần dần xuất hiện.

Lý Thanh Sơn khẽ cười, cuối cùng cũng tới rồi.

Đúng vậy, Bách gia Kinh viện ở ngay trên vùng đầm lầy này.

Hồ này có tên là Long Xà, cái tên này gắn liền với điển tích của Nho gia “Đầm rộng núi sâu, rồng rắn sinh ra", câu này còn có nghĩa là, một khi bị lạc vào đầm này, hoặc là đắc đạo thành tiên, từ rắn hóa rồng, con đường tương lai sau này rộng mở.
Mà nơi đây chính là đoạn đầu của cái đầm này.

Trên bờ hồ là một vùng bãi bồi rộng lớn, có hàng trăm nghìn người đang đứng tụ năm tụ bảy, hoặc là chụm đầu vào nhau thì thầm to nhỏ, hoặc là lớn tiếng thảo luận, vô cùng tưng bừng, chỉ là có Luyện Khí sĩ liên tục chạy đến từ bốn phương tám hướng, Lý Thanh Sơn nhảy từ trên đám mây xuống, cũng không thu hút sự chú ý của mấy người.

Đệ tử Pháp gia mặc đồ màu đen, duy trì trật tự ở xung quanh, Hoa Thừa Tán đang đứng trên một ngọn đồi cao, đang nói chuyện với một vài Luyện Khí sĩ bậc cao đưa đệ tử của mình đến đây, vừa thấy Lý Thanh Sơn tới thì yên lòng, hơi hơi cúi đầu, vừa biểu thị bản thân không thoát thân được, vừa chỉ về phía một góc của bãi bồi.

Lý Thanh Sơn nhìn theo hướng Hoa Thừa Tán chỉ, chỉ thấy ở đó có mấy trăm hài tử đang đứng ngăn cách với đám Luyện Khí sĩ.
Đệ tự mà Bách gia kinh viện chiêu mộ có thể được chia thành hai loại, một loại là Luyện Khí sĩ bình thường, có thể xuất thân từ một vài gia tộc, cũng có thể là một số tán tu, chỉ cần tuổi tác không lớn lắm, lại chịu nộp học phí, vậy thì cơ bản là có thể vào kinh viện học, có thể nói là nhận đủ mọi loại người, vàng thau lẫn lộn.

Còn một loại nữa đó chính là giống như bao môn phái khác, lựa chọn tỉ mỉ từ các nơi, là những hài tử có thiên phú nhưng không có điều kiện để phát triển. Những hài tử này sẽ không trực tiếp tiến vào Bách gia, cũng không cần phải nộp học phí, nhưng chúng cần phải luyện Tiên Thiên Luyện Khí quyết một khoảng thời gian, nếu như có thể ngưng khí thành công, sau khi luyện thành căn cơ, vậy thì có thể tiến vào Bách gia mà học tập, còn ngược lại, chúng sẽ bị trả lại về quê hương.
Bình Luận (0)
Comment