Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 472 - Chương 472: Cố Nhân

Chương 472: Cố Nhân - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme

Chương 472: Cố Nhân


Lý Thanh Sơn kéo tay Tiểu An, đi về phía đó.

“Thanh Sơn, cuối cùng ngươi cũng tới rồi.”

Một tên mập hét lớn rồi bổ nhào về phía hắn.

Lý Thanh Sơn liếc mắt nhìn, thì ra là Diệp Đại Xuyên, đám trẻ không thể tự mình đi qua được đây, Chu Văn Tân cũng sẽ không tự mình dẫn đội, còn Diệp Đại Xuyên chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội tốt trở về Thanh Hà Phủ.

“Diệp đại nhân, đã lâu không gặp.”

“Người lúc nãy cưỡi mây đến đây là ngươi à? Ôi trời, ta cũng không dám nghĩ đó là ngươi, ngươi thật sự luyện thành rồi à?”

Diệp Đại Xuyên tiến lên phía trước, vốn định vỗ vỗ vai Lý Thanh Sơn nhưng lại không dám, chỉ dám dùng mắt đánh giá Lý Thanh Sơn một lượt từ trên xuống dưới rồi cảm thán không thôi. Ai có thể ngờ được, cái tên nông dân thuở đầu ở trong Khánh Dương thành nay cũng có ngày có thể cưỡi gió đạp mây, bay tới bay lui.

“Mấy tháng nay, ta nghe không ít chuyện về ngươi đấy, ngươi cũng tệ quá, cơ sống tốt như vậy lại quên mất người bạn cũ này.”

Lý Thanh Sơn cười nói:

“Diệp đại nhân giúp đỡ ta nhiều như vậy, sao ta có thể quên được chứ? Nhưng mà cần phải báo danh sao?”

“Không cần, ta đã ghi tên vào danh sách rồi, tên Tiểu An đúng không? Đợi lát nữa là có thuyền lại đây đón thôi. À, đúng rồi, hai vị đó cũng đang ở đây, ngươi ở đây đợi một lát, ta đi gọi bọn họ.”

Hai vị đó? Còn chưa kịp hỏi thì Diệp Đại Xuyên đã chạy lẫn vào đám người, một lát sau, lại dẫn một đám người đi về hướng này.

Người đi đầu là một nam tử trung niên mặt chữ điền, uy nghiêm lẫm liệt, vừa thấy Lý Thanh Sơn thì vừa chắp tay chào hắn vừa nói:

“Vị này chính là Lý thiếu hiệp đúng không, nghe danh đã lâu!”

Rõ ràng là Luyện Khí sĩ tầng thứ sáu nhưng lời nói ra lại có vài phần giang hồ.

Lý Thanh Sơn nói:

“Ngươi là?”

Nhìn thoáng qua, quả nhiên hắn thấy trong đám người có hai dáng người một già một trẻ rất đỗi quen thuộc, chính là hai người lúc đầu đã cùng hắn ra khỏi Khánh Dương thành, Nghiêm Tùng - Nghiêm hộ pháp của Thiết Quyền môn và Lý Long với biệt danh là Ngọa Ngưu Song Kiệt.

Nghiêm Tùng vẫn là Luyện Khí sĩ tầng thứ hai, còn Lý Long từ tam lưu biến thành Luyện Khí tầng thứ hai rồi, chỉ vỏn vẹn một năm, hai người lại không hề lãng phí chút thời gian nào, thấy Lý Thanh Sơn mà cũng có chút không dám tin. Không tới một năm, Lý Thanh Sơn giống như là thay da đổi thịt, ánh mắt trầm tĩnh, khí thế bức người, đứng trước Thiết môn chủ của bọn họ mà không hề rơi vào thế hạ phong.

Nghiêm Tùng nghẹn ngào nói:

“Thanh Sơn, ngươi, ngươi đã đạt tới Luyện Khí tầng thứ sáu rồi à! “

Hắn không so được với Diệp Đại Xuyên, biết rõ tu hành gian nan, nên hắn đã dừng ở Luyện Khí tầng thứ hai nhiều năm như vậy rồi, giờ thấy thiếu niên thuở ban đầu không hề có một chút căn cơ nào, còn cùng hắn học Tiên Thiên Luyện Khí quyết, vậy mà còn chưa đến một năm đã đạt tới Luyện Khí tầng thứ sáu rồi, trong lòng không khỏi bồi hồi.



Lý Thanh Sơn nói:

“Ta cũng mới đạt Luyện Khí tầng thứ sáu không lâu trước đó.”

Tha hương gặp người quen cũ vốn là một chuyện vui vẻ vô cùng, khiến Lý Long hé miệng nhưng lại không biết nên xưng hô với Lý Thanh Sơn thế nào cho hay. Thiếu niên chăn trâu trước kia không để ai vào mắt nay đã bằng vai phải vế với đám môn chủ bọn họ rồi. Giờ đây, thân phận đối phương đã khác trước một trời một vực, nếu gọi thẳng tên thì có vẻ như không đủ tôn trọng.
“À, đây là tổng môn chủ Thiết Quyền môn của chúng ta, Thiết Chiến.”

Khi hắn nói chuyện còn mang theo vài phần giọng quê hương mà Lý Thanh Sơn vốn đã quen thuộc.

Suy nghĩ của Lý Thanh Sơn cũng quay về với những hồi ức trước kia, Ngọa Ngưu thôn tẻ nhạt, Khánh Dương thành hiểm ác. Tổng môn chủ Thiết Quyền môn, từng là một trong bốn thế lực lớn ở Khánh Dương thành nay lại đứng trước mặt hắn. Nhưng trong mắt hắn thì một kẻ Luyện Khí tầng sáu chẳng là gì cả, không có lòng muốn giao thiệp cũng không có ý định đắc tội nên hắn chỉ ứng phó tùy ý:

“Thì ra là Thiết môn chủ, thất kính thất kính.”

Thiết Chiến nói:

“Ngọa Ngưu thôn quả nhiên là nơi địa linh nhân kiệt, khi ta gặp Lý Long thì đã tưởng rằng đây là nhân tài khó có được, gặp Thanh Sơn huynh đệ mới biết núi cao còn có núi cao hơn. Hôm trước, ngươi cược thắng Vân Vũ hai lần ở Vân Vũ lâu đã lan truyền khắp Thanh Hà phủ, chỉ tiếc là ta chưa được tận mắt thấy.”
Bất kể thế lực của Thiết Quyền môn lớn đến nhường nào, chỉ cần hai người đều là Luyện Khí tầng thứ sáu thì đã có thể đứng ngang hàng, hơn nữa bởi vì Lý Thanh Sơn tuổi trẻ nên chắc chắn tiền đồ rất rộng lớn, vậy nên Thiết Chiến còn phải khách khí, kết giao một phen.

“Đệ tử quý phái cũng phải tham gia cuộc thi vào viện sao?”

Lý Thanh Sơn vừa nói vừa nhìn về phía Lý Long.

Gương mặt Lý Long buồn bã, cúi đầu, đừng nói là Thiết Quyền môn không chịu đồng ý, dù có chịu đồng ý thì hắn biết lấy đâu ra linh thạch để nộp phí vào kinh viện đây? Cái đó cũng khoảng một trăm viên linh thạch, dù hắn có biểu hiện phi phàm ở trong Thiết Quyền môn, thỉnh thoảng cũng có được mấy viên linh thạch, nhưng dùng để mua các loại đan dược cũng đều không đủ dùng, làm sao tích cóp được. Đến một ngày thực sự tích cóp được thì không biết tuổi đã lớn đến nhường nào, bỏ qua thời kỳ tốt nhất để tu hành, rớt lại phía sau một bước là rớt một loạt bước.
Bình Luận (0)
Comment