Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 473 - Chương 473: Giúp Một Tay

Chương 473: Giúp Một Tay - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme

Chương 473: Giúp Một Tay


“Có thằng oắt con trong nhà. Về sau còn mong ngươi quan tâm nhiều hơn.”

Thiết Chiến chuyển đề tài câu chuyện, hết nhìn trái rồi lại nhìn phải nói:

“Tiểu tử kia đâu? Chẳng phải ta đã bảo ngươi gọi hắn sao?”

Thiết Quyền môn khổ cực đào tạo đệ tử, tốn kém biết bao nhiêu tiền, sao có thể chắp tay đưa tới Bách Gia kinh viện được. Một khi mở rộng tầm mắt, nâng cao tu vi, còn ai dám trở lại làm người hầu cho Thiết Quyền môn, chỉ sợ nếu thực sự trở lại, cũng là tới để cướp đoạt cơ nghiệp của Thiết Quyền môn.

“Thiếu môn chủ nói là có chuyện.”

Nghiêm Tùng lúng túng nói.

“Còn không mau bảo hắn tới đây!”

Lý Thanh Sơn suy nghĩ một chút, lập tức biết được nội tình bên trong, bắt đầu cân nhắc.

Chỉ trong chốc lát, Nghiêm Tùng dẫn theo một thanh niên mặt vuông tai rộng, có vài phần giống Thiết Chiến kia đi tới, gương mặt tràn đầy vẻ thiết kiên nhẫn nói:

“Có chuyện gì, ta đang bận!”

Hắn đang bận trò chuyện với mấy nữ tử xinh đẹp.

Làm gì còn lòng dạ đi gặp nam nhân chứ.

“Nghịch tử, còn không hành lễ với Lý đại ca ?”

“Lý đại ca nào chứ, không phải là tiểu tử Lý Long kia đó chứ!”

Người trẻ tuổi kia cười một tiếng, thấy không có ai trả lời thì đi tới bên cạnh Thiết Chiến, khi thấy Lý Thanh Sơn, đột nhiên giật mình:

“Người là Lý Thanh Sơn!”

Đêm hôm trước hắn cũng chơi đùa ở Vân Vũ lâu,, có thể nói là có ấn tượng sâu sắc với người ở trước mặt này, nên lập tức cung kính:

“Tiểu đệ bái kiến đại ca, sau này mong đại ca quan tâm nhiều hơn, có chuyện gì cần tiểu đệ trợ giúp, tiểu đệ quyết không từ chối!”

Hắn hoàn toàn không để ý sự thật rằng tuổi tác Lý Thanh Sơn còn nhỏ hơn mình, còn tự xưng là tiểu đệ một cách vô cùng khiêm nhường.

Thiết Chiến hài lòng gật đầu một cái, dù tiểu tử này làm việc có chút không đàng hoàng, nhưng cuối cùng cũng không phí công đi theo hắn, thấy không ít cảnh như thế này.

Lý Thanh Sơn nói:

“Vừa nhìn công tử đã biết là người thông minh, nhìn xa trông rộng, tiền đồ rộng mở. Nhưng trong Bách Gia kinh viện thì sẽ thiếu người hầu hạ, không bằng để cho Lý Long đi theo làm thư đồng, không cần Thiết môn chủ phải tiêu phí gì cả, ta sẽ trả trước học phí cho hắn, môn chủ nghĩ sao?”

“Không cần chôn xương nơi nương dâu, nhân sinh nơi nào không phải là núi xanh”*, hắn vừa quyết định sẽ không trở về quê nhà nữa, chỉ sợ rằng Lý Long ở trước mắt chính là người đồng hương cuối cùng mà hắn thấy ở kiếp này. Phí vào kinh viện là một trăm viên linh thạch, đối với hắn mà nói không là gì cả, dễ như ăn cháo thì cơ gì lại kẹt xỉn không trợ giúp.

*nương dâu ẩn dụ về quê hương. Nghĩa đen là khi chết có thể chôn ở bất cứ đâu, không nhất định là quê hương. Nghĩa bóng: nam nhi chí ở bốn phương, muốn thực hiện lý tưởng và khát vọng thì không nên tham lam cành cây ngọn cỏ quê hương, mà nên coi bốn biển là nhà.

Lý Long nghe vậy mừng rỡ, vô cùng cảm kích nhìn Lý Thanh Sơn, rồi lại hồi hộp nhìn sang Thiết Chiến.

Thiết Chiến chần chừ một chút, cũng cười nói:

“Vậy cũng tốt, huynh đệ thấu tình đạt lý, muốn chăm sóc đồng hương, đó là Lý Long có phúc, cũng là Thiết Quyền môn chúng ta có phúc, ta vui mừng còn chẳng kịp, sao có thể không đồng ý được, nếu không phải gần đây Thiết Quyền môn có chút khó khăn trong việc chi tiêu linh thạch, sao lại phiền ngươi tốn kém chứ.”

Thấy Lý Thanh Sơn cũng là người nhớ tới tình xưa, sau này phải để tên tiểu tử hồ đồ kia đối xử khách khí với Lý Long một chút.
“Vậy thì cảm ơn môn chủ.”

Lý Thanh Sơn lấy một trăm viên linh thạch từ trong túi Bách Bảo ra đưa cho Lý Long.

Thiếu môn chủ của Thiết Quyền môn kia ôm lấy cổ Lý Long nói:

“A Long, người phát đạt rồi!”

Không đợi Thiết Chiến nhắc nhở, hắn đã khách khí hơn vài phần.

Trong lòng Lý Long biết đây cũng là vì thiếu niên ở trước mắt, cảm kích nói:

“Thanh Sơn, ta nhất định sẽ trả lại số linh thạch này cho ngươi.”

Hắn biết rất rõ ở Bách Gia kinh viện sẽ được phân chia các loại nhiệm vụ, để cho để tử có cơ hội kiếm được linh thạch, không phải không thể kiếm lại được một trăm viên linh thạch, khó khăn nhất chính là cửa ải này, một khi nhảy qua thì sẽ có vô vàn cơ hội.

Lý Thanh Sơn nói:

“Phải trả lại hai trăm viên đó!”

Lý Long ngẩn ra, thiếu môn chủ thì thầm nghĩ rằng đây chẳng phải là vay lãi suất cao hay sao, thực sự nhìn không ra, quả nhiên là đồng hương gặp đồng hương, sau lưng lại đâm một nhát giáo mà.
Lại thấy Lý Thanh Sơn nói tiếp:

“Đợi đến một ngày người không còn coi một trăm viên linh thạch này ra gì nữa.”

“Ừ!”

Lý Long gật đầu thật mạnh.

Diệp Đại Xuyên nói:

“Thật là đáng mừng, sau này các người chính là người cùng trường rồi!”

Lý Thanh Sơn khẽ cười, dựa vào tĩnh nghĩa đồng hương, việc hắn có thể giúp chỉ có vậy, tiếp theo phải xem việc tự tu hành của mỗi người.

Lúc này, khói trên sông bốc lên, mấy chiếc thuyền lớn rẽ sóng đi tới.

Bãi bồi xôn xao một trận, mọi người đều không ngừng bàn tán, ngừa đầu lên, trong đó người bắt mắt nhất không ai khác chính là người gỗ khổng lồ.

Hoa Thừa Lộ và Dư Tử Kiếm đứng ở cách đó không xa, bên cạnh bọn họ có một đám thiếu nam thiếu nữ vây quanh, cũng không quá để tâm đến Lý Thanh Sơn - người mà họ mới gặp mấy lần, cũng không tới tìm.
Ngược lại ánh mắt Tiền Dung Chỉ không ngừng tìm kiếm trong đám người, nàng cùng một đám đệ tử chấp pháp của Pháp gia ở cùng một chỗ, nghe nói Lý Thanh Sơn đấu với Ngụy Trung Nguyên một trận, còn nói nắm chắc vài phần có thể gϊếŧ chết Ngụy Trung Nguyên.

Bình Luận (0)
Comment