Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 474 - Chương 474: Tha Thứ

Chương 474: Tha Thứ - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme

Chương 474: Tha Thứ


Các đệ tử Pháp gia coi lời này là chuyện cười không biết tự lượng sức mình, vịt chết còn mạnh miệng. Nhưng nàng không cho là như vậy, nàng cho rằng Lý Thanh Sơn nắm chắc mười phần có thể tiêu diệt Ngụy Trung Nguyên, mấu chốt là làm sao để Lý Thanh Sơn có thể mang Ngụy Trung Nguyên còn sống về để giao cho nàng?

“Dung Chỉ, ngươi biết biết tiểu tử này khá lâu, tiểu từ này luôn mạnh miệng như vậy sao?”

Bây giờ Hàn Quỳnh Chi vẫn còn cảm thấy tức giận, chú ý tới ánh mắt của Tiền Dung Chỉ thì lại cảm thấy tức giận thêm.

Tiền Dung Chỉ nói:

“Hàn sư tỷ, muội với hắn không qua lại nhiều, trừ phi hắn có một tấm linh phù cực phẩm, nếu không chắc chắn không thể là đối thủ của Luyện Khí sĩ tầng thứ mười.”

Ánh mắt Hàn Quỳnh Chi chợt lóe lên, lẩm bẩm nói:

“Là như vậy sao?”

Linh phù cực phẩm tương đương với cú đánh của tu sĩ Trúc Cơ, nếu như hắn thực sự có một tấm, thì quả là cơ hội hiếm có, đương nhiên cũng chỉ là có chút lợi hại mà thôi.

“Đi với ta!”

Bỗng nàng ta không thể kiềm chế tính tình, kéo Tiền Dung Chỉ, mạnh mẽ đi xuyên qua đám người, đi tới trước mặt Lý Thanh Sơn, giữ bả vai hắn lại:

“Nói đi, có phải người có một tấm linh phù cực phẩm không?”

“Hàn đại nhân!”

Thiết Chiến thấy mà sợ hãi, Hàn đại tiểu thư vô cùng nổi tiếng ở Thanh Hà phủ, tính tình hấp tấp kia đã từng khiến cho không ít người chịu đau khổ, không ngờ Lý Thanh Sơn lại có quen biết với nàng.

“Kẻ kỳ lạ.”

Tiểu An luôn im lặng ngây ngô ở bên cạnh, im hơi lặng tiếng hô lên một câu.

Không phải chứ! Tiền Dung Chỉ nháy mắt với Tiểu An, Tiểu An nhe răng cười một cái, vô cùng ăn ý.

Lý Thanh Sơn cảm thấy tính cách Hàn Quỳnh Chi có hơi lạ, nói:

“Đưa tai qua đây.”

Hàn Quỳnh Chi vội đưa đầu ra, nghe Lý Thanh Sơn nhẹ nhàng nói bên tai nàng:

“Có vài tờ.”

Hàn Quỳnh Chi lộ ra vẻ kinh ngạc:

“Người cũng ghé tai lại đây.”

Lý Thanh Sơn bất lực lắc đầu, nghe nàng nhẹ giọng nói:

“Người nói thật sao?”

“Có tin hay không tùy ngươi.”

Hàn Quỳnh Chi cười nói:

“Xem ra ta thực sự đã cản trở việc của ngươi rồi, được, ta tha thứ cho người, vừa rồi đuổi ngươi xuống coi như là ta không đúng, nhưng mà ta là một người tốt bụng, người vẫn nên cảm ơn ta một câu, chúng ta hòa nhau.”

“Tùy ngươi.”

Hàn Quỳnh Chi gỡ được khúc mắc nên vô cùng vừa ý, thấy ánh mắt xung quanh đều khác thường, họ phát hiện hai người chụm đầu ghé vào tai nhau mập mờ giữa ban ngày. Đột nhiên hét lên một tiếng:

“Nhìn cái gì, cút hết cho ta!”

Rồi lại trợn mắt nhìn Lý Thanh Sơn một cái, hắn không muốn để người ta nghe được, truyền âm nhập mật là được rồi, cần gì phải như vậy, rõ ràng là không yên tâm.

Hừ một tiếng rồi dậm chân đi. Tiền Dung Chỉ gật đầu với Tiểu An một cái rồi cũng đi theo, chờ đến khi Bách Gia có thời gian mưu tính, Ngụy Trung Nguyên không chết đã coi như nàng tốt số rồi.

Lý Thanh Sơn và Tiểu An nhìn nhau, đúng là một người kỳ lạ.

Lúc này, thuyền lớn đi tới bên bãi sông, một chiếc thuyền lớn đặt tấm ván xuống, bên trên có một người gò má cực kỳ cao, lão sư nữ với vẻ mặt khắt khe hô:

“Tất cả đám hài tử đều đã tới đây.”

Lý Thanh Sơn chắp tay cáo từ, chào hỏi Diệp Đại Xuyên một tiếng rồi kéo tay Tiểu An, đi về phía bên kia con thuyền lớn.
Xung quanh đều là đám hài tử ồn ào, nhưng lại không có một đứa nào khóc lóc, có từng người hướng dẫn đứng đầu trong đội, từng người leo lên thuyền lớn theo thứ tự, từ những người có thể được đề cử cho tới con cháu bình thường, chẳng những phải có tư chất Luyện Khí sĩ trời ban, tâm tính cũng phải vượt qua bài kiểm tra.

“Lên đi, chờ lát nữa gặp lại, nếu có chuyện gì, hãy dùng cái này.”

Khi Tiểu An chuẩn bị lên thuyền, Lý Thanh Sơn ngồi xổm xuống, xoa đầu Tiểu An một cái, giao cho Tiểu An một chiếc nhẫn ngọc lớn, dùng sợi xuyên qua, đeo lên cổ cho nàng, sau đó đung đưa ngón tay cái, bên trên cũng đeo một chiếc nhẫn ngọc lớn.

Đôi nhẫn ngọc lớn này cũng là món linh khí thú vị mà Lý Thanh Sơn tìm thấy từ trong hơn một ngàn cái túi Bách Bảo, hai chiếc này là một đôi, có tác dụng truyền âm.
Thấy Tiểu An và những đứa bé từ lớn tới nhỏ đứng cùng nhau, xếp hàng đi lên trên thuyền lớn mà Lý Thanh Sơn khẽ thở phào một hơi, tâm trạng khá giống như cha mẹ đưa con cái đi học.

Trong chốc lát, bốn phía trống rỗng, thuyền lớn thu hồi tấm ván, biến mất trong làn sương một lần nữa.

Khi không còn thấy bãi sông nữa, Tiểu An mới thu hồi ánh mắt.

Bọn họ không kiềm chế được vẻ mặt đầy hưng phấn, nhiều người lần đầu tiên được ngồi trên thuyền lớn như vậy, nếu không phải vì ánh mắt nghiêm nghị của lão sư nữ, chúng đã không nhịn được mà chạy nhảy náo loạn rồi.

“Này, người tên là gì?”

Một tiểu tử mập mạp chừng mười một mười hai tuổi vênh váo tự đắc hỏi Tiểu An. Trên người hắn mặc tơ lụa, bên cạnh còn có một đám “tiểu đệ” đi theo. Bọn họ đều từ cùng một nơi tới đây. Tên nhóc béo này là con nhà giàu, sinh ra vừa cao vừa béo, là đứa trẻ cầm đầu.
Tiểu An không đáp lại.

“Cái nhẫn này trông cũng được, đưa cho ta xem.”

Bình Luận (0)
Comment