Chương 475: Đánh - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 475: Đánh
Tên nhóc béo nhìn cái nhẫn đeo trước ngực của Tiểu An, lập tức vươn cái tay mập mạp ra định lấy. Từ nhỏ tới lớn, hắn muốn cái gì đều sẽ làm như vậy.
Tiểu An lui về phía sau một bước, nhét cái nhẫn vào trong áo nên tên nhóc béo kia bắt hụt.
“Dám không nghe lời ta!”
Tên nhóc béo trừng mắt, lộ ra vẻ tức giận. Hắn lập tức chộp về phía tóc của Tiểu An. Ở nhà, đám nha hoàn đều sợ chiêu này của tên nhóc béo, lần nào cũng phải khóc lóc cầu xin thì hắn mới bằng lòng buông tay.
Hừ, túm đứt một nắm tóc của ngươi. Xem ngươi còn dám không để hắn vào mắt không. Tiểu An chém ra một quyền nhưng chợt nhớ ra đây không phải kẻ địch cần gϊếŧ chết nên đã thu lại phần lớn khí lực.
Một tiếng “phịch” vang lên, tên nhóc béo lập tức bị đánh bay ra ngoài, đυ.ng vào đám tiểu đệ ở phía sau rồi òa lên khóc lớn. Đám nhóc bị hắn đυ.ng trúng cũng khóc theo.
“Không được khóc! Đã xảy ra chuyện gì?”
Nữ giáo tập kia lập tức đi tới.
“Nàng đánh ta.”
Tên nhóc béo bụm mặt, bị gãy vài cái răng.
Nữ giáo tập cau mày nói:
“Là ngươi đánh hắn sao?”
Tiểu An im lặng không lên tiếng, trừ Lý Thanh Sơn ra, nàng sẽ không nói nhiều với người khác. Khiến tất cả những người trên thuyền này biến thành ngọn lửa càng hợp tâm ý của nàng hơn.
Tên nhóc béo nói với giọng tủi thân:
“Ta cũng chẳng biết đã đắc tội gì với nàng. Nàng đã đánh ta rồi. Ta còn bị đánh gãy mấy cái răng.”
Nữ giáo tập tức giận, dùng một ngón tay dí vào trán của Tiểu An:
“Ngươi nói đi, vì sao lại đánh hắn?”
Tiểu An ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt tinh xảo là một đôi mắt đen như bảo thạch. Nữ giáo tập nhìn vào đôi mắt đen nhánh sâu thẳm kia, không hiểu sao lại run lên một cái, ngón tay lập tức hạ xuống. Chẳng lẽ đứa trẻ này có xuất thân cao? Nàng lại lập tức lắc đầu. Con cháu xuất thân thế gia gần như đều sẽ Luyện Khí từ nhỏ, đợi đạt tới một nền tảng nhất định sẽ nhập Bách Gia, chỉ có đệ tử được chọn lựa từ bình dân mới lên con thuyền này mà thôi.
Vì vậy, nàng đột nhiên cảm thấy tức giận:
“Ngay cả ta mà ngươi cũng muốn đánh à?”
Nữ giáo tập kia giơ tay lên, đang định đánh xuống thì đột nhiên nhớ ra hôm nay mở viện thí. Nói không chừng các gia chủ đang nhìn nơi này.
Nàng thả tay xuống, đảo mắt một cái nói:
“Ngươi không được động đậy.”
Sau đó, nữ giáo tập nói với tên nhóc béo:
“Đứng lên, nàng đánh ngươi thì ngươi đánh lại.”
Tên nhóc béo lau nước mắt rồi đứng lên, hắn nhận được sự đồng ý của giáo tập nên dù mặt rất đau nhưng trong lòng vẫn đắc ý. Nếu là đứa trẻ bình thường, e rằng còn chưa ra tay đã bị hắn dùng sức đánh một quyền rồi. Tên nhóc béo còn chưa kịp vui vẻ thì bụng truyền tới cảm giác đau đớn, người lại bay thẳng ra ngoài, ngã xuống đất ngất lịm đi. Cũng may, lần này đám tiểu đệ kia đều biết điều tránh đi nên không bị đυ.ng phải.
Chỉ là có hai người khóc càng dữ dội hơn:
“Đánh chết người rồi! Đánh chết người rồi!”
Nữ giáo tập luôn chú ý tới Tiểu An, phòng việc nàng sẽ tránh né. Nhưng Tiểu An đá ra một cước vừa nhanh vừa chuẩn, nàng không kịp phản ứng nên không khỏi giận tím mặt chửi ầm lên:
“Loại tiểu súc sinh không có quy củ như ngươi mà cũng muốn tu hành Luyện Khí. Ta thấy không có cửa đâu. Vào đến bờ sẽ trả ngươi về nhà...”
Nàng hung hăng quay lại đầu thuyền. Bây giờ, nữ giáo tập không có quyền bắt thuyền lớn quay đầu. Nhưng khi tới Bách Gia kinh viện sẽ có cách dạy dỗ đứa trẻ không biết nghe lời này.
Trong một gian tĩnh thất của Bách Gia kinh viện.
Tấm mành buông xuống, phía trong là một mảnh u tối, mơ hồ có thể thấy mười mấy bóng người đang ngồi trên ghế. Các gia chủ đang tụ tập trong một phòng. Không ai nói gì nhưng khí tức tản ra đủ khiến bất cứ Luyện Khí sĩ nào cảm thấy run sợ trong lòng. Ý chí của bọn họ có thể quyết định mọi thứ trong phạm vi ba nghìn dặm của Thanh Hà phủ.
Giữa phòng có đặt một cái bàn ngọc lớn, trên khay có khắc ký hiệu tinh xảo. Bàn này tên là bàn Thủy Nguyệt ,là một dị bảo, có thể tra xét mọi thứ trong vòng trăm dặm.
Cuộc thi thật sự đã bắt đầu từ lâu rồi, biểu hiện của mỗi người đều lọt vào mắt của các gia chủ. Lúc này, trong bàn Thủy Nguyệt xuất hiện gợn sóng, hình ảnh hiện ra rõ ràng. Lúc này thứ hiện ra chính là cảnh trên thuyền lớn.
Dù nữ giáo tập kia có nhục mạ, uy hϊếp như thế nào thì trên mặt Tiểu An vẫn chỉ có sự bình tĩnh, không có bất cứ biểu cảm nào khác. Nàng coi nữ giáo tập đang giương nanh múa vuốt kia như không khí vậy.
“Đây là đứa trẻ mà Thu Hải Đường muốn có được à? Quả nhiên là có chút không giống bình thường.”
Một nam tử ăn mặc như nho sinh, đầu quấn khăn nói. Hắn có khuôn mặt thanh tú, thoạt nhìn khoảng trên dưới ba mươi tuổi. Nhưng trên thực tế, nam tử này đã tám mươi tuổi rồi. Đây chính là em rể của Diệp Đại Xuyên, tri phủ đại nhân của Thanh Hà phủ, gia chủ Nho gia – Liễu Trường Khanh. Đêm trước, Vân Vũ lâu xảy ra chuyện, đương nhiên không thể giấu diếm được tai mắt của hắn.
“Đứa bé gái này không quan tâm hơn thua, tâm tính này thật khó mà có được.”
Một hòa thượng trọc đầu tay đang lần tràng hạt vuốt cằm nói.