Chương 476: Có Duyên - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 476: Có Duyên
“Trường Khanh, ai đã chọn ra tiếp đón giả này? Tính tình khắc nghiệt, nôn nóng không biết phân biệt tốt xấu. Sau khi những đứa trẻ này vào Bách Gia sẽ có ấn tượng xấu.”
Một lão giả quắc thước đầu đội cao quan, mặc áo đay nói.
“Nếu như tính cách quá điềm đạm thì sao có thể quản được nhiều trẻ con như vậy. Hơn nữa, việc này là vì nàng không chịu mở miệng giải thích, nếu không giáo tập cũng sẽ không hiểu lầm là nàng sai, chịu chút đắng cay còn trách được ai? Về phần tên nhóc béo kia thì lập tức đuổi khỏi kinh viện. Tuổi còn nhỏ mà đã biết lấy đông cướp đoạt, đổi trắng thay đen, sao có thể Luyện Khí được?”
Xích Ưng thống lĩnh, gia chủ Pháp gia, Vương Phác Thực đột nhiên lên tiếng.
Liễu Trường Khánh nói:
“Nếu đã thế này thì cứ vậy mà làm đi!”
Phía ngoài mạnh, có bóng người lập tức đứng dậy rồi đi, rất nhiều giáo tập chờ ở bên ngoài để đảm bảo họ ra lệnh là sẽ có người thực thi ngay.
“Chúng ta vẫn nên tới xem người đưa nàng tới đi!”
Hình ảnh trên khay Thủy Nguyệt vừa chuyển đã soi ra Lý Thanh Sơn. Hắn đang xếp hàng cũng những người khác để đợi lên thuyền.
Lý Thanh Sơn đột nhiên có cảm giác lạ, hắn nhìn trái nhìn phải, hình như có người đang nhìn mình.
Có người sau lưng thúc giục:
“Nhanh một chút đi nào!”
Lý Thanh Sơn đi về phía trước, tới trước mặt một giáo tập đang cười ha hả, lấy một trăm viên linh thạch đã chuẩn bị từ trước ra. Giáo tập kia nhận lấy linh thạch trong túi Bách Bảo và nói:
“Người tiếp theo!”
Giống như đang buôn bán vậy. Nhưng Lý Thanh Sơn đã tính rồi, lần khai viện này, e rằng Bách Gia kinh viện có thể thu được gần một trăm nghìn viên linh thạch.
Hơn nữa, đây chỉ là bước khởi đầu mà thôi. Cách thức thu lệ phí của Bách Gia kinh viện rất đặc biệt, năm đầu tiên là một trăm viên linh thạch. Nếu tu vi năm thứ hai vẫn chưa tới tầng mười thì con số linh thạch phải nộp sẽ tăng gấp đôi, biến thành hai trăm.
Lý Thanh Sơn dùng kiến thức toán học đơn giản của kiếp trước để tính, nếu tăng thêm mấy lần nữa thì không phải Luyện Khí sĩ nào cũng có thể gánh nổi. Muốn vào Bách Gia kinh viện thì dễ, nhiều gia tộc như vậy, kiểu gì cũng sẽ có gia tộc bằng lòng nhận. Nhưng muốn ở lại Bách Gia kinh viện thì lại rất khó, việc nâng cao tu vi không phải chuyện dễ, trái lại còn phải nhận chút thiệt thòi.
…
Đồng thời Bách Gia cũng sẽ phát phần thưởng cho đệ tử ưu tú, tuân theo quy tắc ưu tiên người xuất sắc, ngươi càng biểu hiện tốt thì tài nguyên đạt được càng nhiều. Ngược lại, sẽ ngày càng gian nan, phải rời khỏi Bách Gia kiếm cách mưu sinh khác.
Trên thuyền, Lý Long hưng phấn hô:
“Thanh Sơn, bên này!”
Lý Thanh Sơn cũng không phát hiện có người nào dòm ngó mình, đưa tay gãi đầu rồi đi lên thuyền.
Hắn cũng không phát hiện toàn bộ cử động của mình đều bị các vị gia chủ thấy.
“Cảm giác của người này khá nhạy bén, tu vi cũng được, cũng xem như là nhân tài trong cuộc thi vào viện lần này.”
Liễu Trường Khanh nhận xét, thu hút tầm mắt của mọi người về trọng tâm của cuộc thi vào viện lần này, có lẽ trong đám hài tử kia vẫn còn nhân tài nhưng ít nhất cũng phải mấy tháng sau mới thể hiện ra được.
“Đáng tiếc đã vào tầm ngắm của Lão Vương.”
Lão già mặc áo đay đội cao quan lắc đầu nói.
“Tiểu tử này là một kẻ phiền phức, không biết sẽ chọn bên nào đây?”
Tuy Vương Phác Thực không thích Lý Thanh Sơn lắm nhưng nhân tài đi ra từ Ưng Lang vệ, thì thể diện của hắn cũng vinh quang hơn.
“Ta thấy người này hữu duyên với nhà Phật chúng ta, chẳng hay Vương thống lĩnh có chịu từ bỏ nhân tài yêu thích?”
Lão tăng đầu trọc mở miệng hỏi.
“Hắn chuyên tu luyện thể thuật, thích hợp Binh gia hơn Pháp gia.”
Không đợi Vương Pháp Thực trả lời, nam tử trung niên im lặng ngồi bên cạnh hắn bỗng nhiên mở miệng.
Dù hắn chỉ ngồi ở đó cũng ưỡn lưng thẳng tắp, hai tay đặt trên đầu gối không có bất kì động tác dư thừa nào, ánh mắt nhìn thẳng phía trước, thời điểm không nói chuyện giống như một bức tượng gỗ điêu khắc, ngay cả lúc thả lỏng vẫn mang cảm giác đầy mạnh mẽ. Đây chính là gia chủ Binh gia, tướng quân uy chấn Hàn An Quân.
“Nhất Niệm, phải chăng chỉ cần có chút thiên phú thì đều hữu duyên với nhà Phật của người không? Lão Hàn, nhi tử ngươi ở Vân Vũ Lâu cũng không tranh giành với Tiểu Hoa, nếu hắn thật sự muốn chọn Binh gia thì ta tuyệt đối không nói hai lời.”
“Phật là Phật trong tâm, tức là Phật của chúng sanh, không phải có duyên với Phật nhà ngươi mà là có duyên với Phật trong bản ngã, nam mô A Di Đà Phật!” Lão tăng Nhất Niệm tụng Phật hiệu.
Thủy Nguyệt Bàn cũng không chú ý Lý Thanh Sơn quá nhiều nên chuyển qua người khác, đều là nhân tài trong cuộc thi vào viện, ít tuổi mà tu vi khá cao, mỗi người đều có thể dẫn tới một trận thảo luận.
Trong đó Hoa Thừa Lộ đương nhiên đi theo bước chân của Hoa Thừa Tán, không hề nghi ngờ gì sẽ gia nhập Pháp gia. Dù thời gian Thủy Nguyệt Kính dừng ở trên người nàng không lâu, nhưng Tiễn Dung Chỉ cũng được chiếu, nàng xuất thân từ Ưng Lang Vệ, hiển nhiên là người Pháp gia, sắc mặt Vương Pháp Thực lộ vẻ đắc ý.
Vấn đề dị nhân Mộc Khôi dẫn tới một trận tranh chấp, là tranh chấp giữa nhân loại và dị nhân, bây giờ vẫn chưa hoàn toàn ngừng lại, cuối cùng Hàn An Quân gật đầu.
“Ta nhận!”
Các gia chủ khác không còn nói gì nữa.