Chương 477: Huyễn Tượng - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 477: Huyễn Tượng
Trừ mấy người bọn họ, Thủy Nguyệt Kính lại chiếu vài chục người đều là nhân tài của cuộc thi vào viện. Tuy rằng bình thường Lý Thanh Sơn đã được xem như nổi bật giữa đám Luyện Khí nhưng so với đám người này cũng chỉ là phổ thông.
Thanh Hà phủ trải dài ba ngàn dặm, nếu đặt ở Trái Đất kiếp trước của Lý Thanh Sơn cũng tương đương với diện tích toàn bộ vùng Giang Nam, dân số bên trong lên đến hơn một tỷ, bao gồm vô số người có thiên phú và kỳ ngộ.
Lý Thanh Sơn có thể bộc lộ tài năng giữa đám người nơi đây, được Thủy Nguyệt Kính chiếu qua một cái, được các vị gia chủ thảo luận một lát đã xem như cực kỳ khó khăn. Nếu muốn ngồi vào Tài Kinh Tứ Tọa thì vẫn kém xa, vì người có thể ở chỗ này nào có ai không phải thiên tài từ ban đầu.
Trên thuyền lớn, Lý Thanh Sơn và Lý Long đang dựa vào mạn thuyền, nói về chuyện xảy ra sau khi từ biệt. Bởi vì chuyện Lý Thanh Sơn trải qua đều quỷ dị kinh ngạc quá mức, cũng ẩn chứa quá nhiều bí mật nên phần lớn thời gian đều là Lý Long nói, còn Lý Thanh Sơn nghe.
Thì ra Lý Long cũng là nhân tài ở Thiết Quyền môn, chưa tốn một năm đã từ cao thủ tam lưu lên đến Luyện Khí tầng thứ hai, tiến bộ vượt bậc kinh người, vậy nên Thiết Quyền môn chuẩn bị tăng số lượng hộ pháp cho hắn.
Nước trên sông bỗng nhiên xuất hiện làn sương mù bay cao, hết sức quỷ dị vào thời tiết lúc này, thế nhưng Lý Thanh Sơn không cảm nhận được chút linh lực nào trong đó.
Tuy nhiên khi con thuyền lớn tiến vào trong làn sương mù, Lý Thanh Sơn bỗng nhiên có cảm giác choáng váng, mơ màng bốn phía. Ngay lập tức, hắn biết sương mù này thuộc một bộ phận của đại trận, có tác dụng hấp thu linh lực, nhưng nhìn Lý Long như không có cảm giác, chỉ đang mờ mịt nhìn xung quanh.
Đột nhiên trong sương mù xuất hiện một bóng đen to lớn, hơn nữa nó còn đang không ngừng lớn lên, trong giây lát đã đến trước mặt, là một con quái ngư dữ tợn to hơn mười lần chiếc thuyền này. Đứng gần nhìn, quái ngư giống như một ngọn núi cao, trong miệng mọc hàm răng sắc nhọn như đao kiếm, há miệng đớp về phía con thuyền.
Trên thuyền truyền tới âm thanh thét chói tai, rất nhiều linh phù và pháp thuật được bắn ra.
Lý Thanh Sơn lắc đầu, không có sát khí, không có yêu khí, cũng chẳng có tức giận, con quái ngư chỉ là hàng giả.
Quái ngư bơi xuyên qua thuyền, quả nhiên chỉ là Nhất Trọng huyễn tượng, những linh phù và pháp thuật dĩ nhiên cũng rơi vào khoảng không, có điều huyễn tượng này chân thật quá mức làm rất nhiều người sợ tái nhợt mặt mũi, chưa tỉnh hồn.
Nam giáo tập vỗ tay, cười nói:
“Mọi người không phải sợ, chỉ là đùa giỡn mà thôi. Chẳng qua nếu không được cho phép mà đi qua mảnh sương mù này tùy tiện, có lẽ trò đùa hóa thành thật chưa biết chừng!”
Biểu hiện của mọi người đương nhiên cũng hiển thị trên Thủy Nguyệt Kính, tạo ra tiếng cười nhạo nhưng đồng thời trong lòng họ cũng có nhận xét đại khái.
Có điều người hèn nhát cũng không nhất định bị khinh thường, các nhà vẫn thu nạp bọn họ. Nhút nhát không đồng nghĩa với không thể chế tạo cơ quan, xem bói hay là học y thuật. Nếu là người thiếu dũng khí thì cứ thành thực kiêm chức công tác!
Đương nhiên những tu sĩ sợ mất mật đã mất tư cách trong lòng Hàn An Quốc và Vương Phác Thực, nòng cốt của hai nhà cũng không thể thiếu hai chữ “tranh gϊếŧ” nên không phải chỗ dung thân cho kẻ hèn yếu.
Lúc này sương mù bắt đầu tiêu tán, ánh mặt trời sáng rực lại soi rọi con thuyền lần nữa, thuyền lớn cũng tiếp tục đi về phía ranh giới.
Mọi người không tự chủ mà hét lên kinh hãi, Lý Thanh Sơn cũng không khỏi trợn to mắt nhìn nước sông xanh biếc bỗng nhiên còn trong suốt hơn sương mù, rất nhiều loài cá quý hiếm to bự đang bơi trong nước. Dường như bầu trời cũng xanh thẳm hơn, một đám chim biển màu trắng bay lượn ngang qua mui thuyền, linh khí nồng nặc khiến hô hấp thoải mái hơn rất nhiều.
Một đảo xanh lục bích với núi non hùng vĩ xuất hiện sừng sững trong tầm mắt, xung quanh hòn đảo to nhỏ giăng chi chít, giống như từng viên ngọc bích tuyệt đẹp được khảm nạm trên dải lụa màu xanh nước biển.
Bỗng nhiên Lý Thanh Sơn hiểu ra những hòn đảo này tự hình thành đại trận hợp nhất với thiên nhiên.
Nơi đây chính là Bách Gia kinh viện, hòn đảo to nhất ở trung tâm có tên là “Tranh Minh”!
Con thuyền lớn được lái về phía đảo Tranh Minh, mọi người cũng ngày càng kích động trong lòng.
Chỉ sau chốc lát, thuyền lớn đã cập bờ.
Giáo tập dẫn mọi người tới quảng trường bên bờ, phía trên có khắc trận pháp. Tạo hình của trận pháp kia khiến Lý Thanh Sơn cảm thấy hơi quen, ngẫm lại mới nhớ ban đầu ở dưới núi kiểm tra thuộc tính Âm Dương Ngũ Hành thì Tôn Phúc Bách có lấy ra một tấm trận đồ vẽ đại khái hình này, chẳng qua là to hơn và phức tạp hơn rất nhiều.
Đối với Bách gia mà nói, Âm Dương Ngũ Hành là thuộc tính quan trọng vô cùng, thậm chí là điều kiện ưu tiên số một.
Lúc trước Lý Thanh Sơn đã ở “Vạn Tượng thư” tìm hiểu sơ qua một lần, Pháp gia thích Huyền Âm, Phật gia và Nho gia thích Huyền Dương; Mặc gia, Nông gia thích Thổ với Mộc, còn Binh gia thích Kim với Hỏa; Danh gia và Tiểu Thuyết gia thích Thủy, Âm Dương gia muốn tranh giành thuộc tính Âm Dương; Riêng Đạo gia và Tạp gia thì thuộc tính nào cũng cần.