Chương 478: Thuần Dương Chi Thể - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 478: Thuần Dương Chi Thể
Dĩ nhiên yêu cầu về thuộc tính cũng không phải điều kiện tuyệt đối, dù sở hữu ngũ hành không tương hợp thì vẫn được gia nhập các nhà. Pháp gia là thuộc tính gì cũng nhận, Binh gia cũng không giới hạn chỉ ở Kim và Hỏa. Nhưng Phật gia, tuy rằng mở cửa rộng rãi nhưng chủ yếu tâm pháp lấy dương cương làm chủ, Nho gia là hạo nhiên chính khí, cũng cần tính dương.
Trong đó những điều lưu ý có thể viết thành cuốn sách dày cộp, Lý Thanh Sơn cũng chỉ tìm hiểu sơ lược để không phạm sai lầm mà thôi.
Tất cả tu sĩ Luyện khí lên thuyền theo thứ tự, nghe giáo tập gọi từng tên rồi bước lên trận pháp.
“Trần Hàn!”
Một nam tử bước ra từ trong đám người, đi tới trung tâm trận pháp, Ngũ Hành đồng thời sáng lên, tuy Kim Mộc Thủy Thổ đều sáng rất yếu ớt nhưng Hỏa rực cháy cao bảy thước, Âm Dương nhị khí lơ lửng trên đầu hắn, lộ ra cả hai sắc Quang và Ám, Quang nhiều hơn xa Ám.
Bây giờ Lý Thanh Sơn mới biết lý do trận pháp chỗ này lớn như vậy, thì ra để đồng thời đo cường độ mạnh yếu của các loại thuộc tính.
Nam giáo tập đứng bên ghi chép.
“Hỏa Ất Thượng, Dương Ất Hạ, còn lại đều Đinh Hạ.”
Khi Hoa Thừa Lộ bước vào pháp trận, bầu trời lập tức nổi lên một ảnh tượng to bự, là “Âm Giáp Hạ”, tuyệt pháp của đệ tử Pháp gia. Trong tiếng than thở của mọi người, hắn đi xuống pháp trận.
Kế tiếp là Tử Kiếm, trong nàng nàng hơi hồi hộp vì “Tiên Thiên Luyện Khí quyết” mà nàng đang tu hành hiện tại còn chưa thông qua đo lường Âm Dương Ngũ Hành.
Hoa văn trên pháp trận chợt lóe ánh sáng, phát ra âm thanh cộng hưởng nho nhỏ, ánh sáng trắng trở nên nóng rực chói mắt. Một quả cầu ánh sáng chói lóa xuất hiện trên đỉnh đầu nàng tựa như mặt trời nhỏ.
Ánh sáng rực rỡ kia xuyên qua Thủy Kính, rọi vào căn phòng tối, chiếu sáng khuôn mặt của từng người, các gia chủ đều lộ vẻ xúc động.
Liễu Trường Khanh cười nói:
“Dương Giáp Thượng, thích hợp tu hành Hạo Nhiên Chính Khí, lần này không ai tranh nổi với ta!”
Âm Dương Ngũ Hành, dù ở bất kỳ phương diện nào đạt tới mức tận cùng thì đều là thiên tài hiếm có.
“Ngươi biết cái gì!”
Đạo nhân lôi thôi cúi đầu im lặng uống rượu nãy giờ bỗng nhiên mở miệng nói.
“Xin tiền bối chỉ giáo!”
Liễu Trường Khanh tu dưỡng tốt, chỉ khom người hỏi, biểu hiện ra dáng vẻ Nho gia ôn hòa kính cẩn.
Dĩ nhiên lý do quan trọng hơn là vì hắn không phải đối thủ của lão đạo này, hắn mới Trúc Cơ Sơ Kỳ, mà lão đạo đã Trúc Cơ Hậu Kỳ.
Chỉ thấy lão đạo không thèm liếc mắt nhìn hắn, mải nhìn cảnh tượng trong Thủy Nguyệt Bàn bằng ánh mắt nóng bỏng. Bộ dạng này của hắn làm các vị gia chủ lấy làm kinh hãi, ai mà không biết tính tình lão đạo này xấu tệ, miệng còn ăn nói khó nghe, cái gì cũng thèm đặt vào mắt. Dù thiên phú của Tử Kiếm bất phàm nhưng cũng không đáng để hắn lộ ra bộ dạng này mới đúng!
Nhưng nhìn cảnh tượng không hợp lý này, Liễu Trường Khanh bỗng nhiên thất thanh:
“Thuần Dương thân thể!”
Ở phía trên Tử Kiếm, trừ quả cầu ánh sáng nóng rực ra thì không còn một tia u ám nào.
Người bình thường đều kiêm cả âm lẫn dương, cái gọi là Cực Âm không sinh Cực Âm không có, chỉ tu sĩ đạo hạnh cực cao mới Cực Dương sinh Âm, đạt tới cảnh giới Thuần Dương chí cao. Đây là đạo lý đơn giản nhất của đạo tu hành, có ánh sáng nhất định có bóng tối, có âm nhất định có dương.
Nhưng lại có rất ít người sinh ra chính là Thuần Âm hoặc Thuần Dương, là một nhánh của đạo tu thể. Tuy nhiên nam chủ dương, còn nữ chủ âm, giờ xuất hiện Thuần Dương Chi Thể xuất hiện trên người một nữ tự chính là dị số đặc biệt nhất trong các dị số.
---
Đồng thời, trong thuộc tính ngũ hành của Dư Tử Kiếm, ở vị trí thuộc kim ngưng tụ hẳn ra một thanh bảo kiếm có đường vân rất rõ ràng, được nhận xét là nhất đẳng, nhưng đã chẳng còn ai chú ý nữa.
Mắt mỗi người đều sáng lên, Lạp Tháp đạo nhân lập tức hối hận.
Quả nhiên, Liễu Trường Khanh vỗ tay nói:
"Quả như đệ tử Nho Gia ta!"
Lạp Tháp đạo nhân lắc đầu mạnh:
"Nói bừa, nói bữa! Thể thuần dương, nếu không tu đạo là phung phí của trời. Cương trực, chính nghĩa cũng chỉ là trò trẻ con!"
"A Di Đà Phật! Hai vị thí chủ chớ có tranh chấp nữa, kẻ này có duyên với Phật Gia ta, sau này ắt có thể chứng kim cang, ngưng thành xá lợi!"
Liễu Trường Khanh còn chưa kịp phản bác thì Nhất Niệm Tăng đã niệm Phật, đáp.
Lạp Tháp đạo nhân cười nói:
"Ngươi hỏi thử xem cô bé này có chịu cạo đầu để làm trộm trọc như ngươi không?"
Nhất Niệm Tăng ngẩn người. Tuy xưng là Phiền Não tư, nhưng nếu tâm không như tro tàn thì thanh xuân của cô gái nọ sẽ đi tong mất. Phật Gia cũng là đại gia, nhưng số lượng đệ tử còn kém phía Lạp Tháp đạo nhân nhiều lắm, lý do chính bởi những thanh quy giới luật này. Không biện luận thêm nữa, chỉ cúi đầu tụng kinh liên tục, hắn quyết định đến lúc đó nếu không tranh thủ một chút thì không được.
Lạp Tháp đạo nhân nghĩ thầm: Con lừa trọc không đáng phải lo. Về phần tên Liễu Trường Khanh này thì phiền phức phết. Nhưng mà, đến lúc đó ta sẽ nói với cô bé này vài chuyện phong lưu của Liễu Tri phủ. Nghĩ rồi cười khà khà đắc ý.
Liễu Trường Khanh nghe hắn cười thì lạnh cả lòng, biết ngay tên Lạp Tháp đạo nhân này không có ý tốt gì, nhưng cũng chỉ cười nho nhã một tiếng, biểu hiện rằng mình nhất định phải có được.