Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 479 - Chương 479: Thay Đổi Thiên Phú

Chương 479: Thay Đổi Thiên Phú - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme

Chương 479: Thay Đổi Thiên Phú


Ba vị này đã mở miệng, những chủ nhà khác đều dứt khoát không nói thêm gì nữa, không chỉ vì thể thuần dương đúng là tốt hơn hết nên đến ba nhà này, mà trong Bách Gia Kinh Viện, ba nhà Nho, Thích, Đạo cũng có thế lực lớn nhất, lại còn có thể lấy nhiều tài nguyên ra để tranh với nhau nữa.

Vốn Bách Gia chỉ cung cấp một cái nền móng để tu hành, ngay cả danh phận sư đồ cũng không khắc nghiệt như trong các môn phái, tài nguyên tu hành các kiểu, cũng phải do đệ tử tự mình tìm lấy. Khá là giống kiểu trường học trong kiếp trước của Lý Thanh Sơn.

Nhưng chỉ cần gặp được thiên tài thật sự thì lại không tiếc thủ đoạn, không tiếc vốn liếng để tranh giành cho bằng được. Trăm nhà đua nhau, tự kết thành phe phái. Chỉ cần có thêm được một đệ tử thiên tài, thì tương lai sẽ có thêm một phần sức mạnh.

Vốn chẳng ai để ý cô gái nhỏ đi theo Hoa Thừa Lộ này mấy, nhưng bây giờ nàng lại cho thấy ánh hào quang rực rõ, khiến tất cả mọi người đều phải khϊếp sợ.

Hoa Thừa Tán trông từ phía xa xa, chỉ thấy Dư Tử Kiếm vợi bước từ pháp trận xuống. Hắn mỉm cười, tướng thuần dương, thì ra là thế, mấy vị kia có lẽ đã nhận ra rồi!

Trong những người này, không, trong toàn bộ Bách Gia Kinh Viện, chỉ sợ không còn ai có tiền đồ rộng rãi, sáng sủa như nàng được nữa. Giờ phút này, cũng mới chỉ là công cuộc tranh giành ban đầu thôi.

Một lát sau, Mộc Khôi cũng đạp vào pháp trận, ngưng tụ ra một cây đại thụ che trời ở ngay trên thuộc tính mộc, được nhận xét là "Mộc giáp thượng", thể hiện ra căn cốt siêu phàm mộc linh của Cự Mộc Nhân tộc.

Mặt trời ngày càng cao, đám tu sĩ cũng lần lượt tiến lên làm kiểm tra, thỉnh thoảng sẽ có một kỳ tài xuất hiện, khiến đám người cực kỳ hâm mộ, tán dương. Tiền Dung Chỉ cũng là một trong số đó. Nàng cũng thuộc thuộc tính âm, được nhận xét là "Âm giáp hạ", chỉ là hơi thua Hoa Thừa Lộ một chút.

Cuối cùng cũng đến Lý Thanh Sơn, hắn chậm rãi đi vào trận pháp, một mảnh sóng nước mênh mông bỗng tràn ngập ra.

Dư Tử Kiếm tán dương một tiếng:

"Thật là lợi hại!"

Hoa Thừa Lộ cũng nói:

"Trách sao hắn lại dễ dàng ngự được thanh kiếm thuộc tính thủy kia."

Đồng thời, ở hai thuộc tính kim và thổ cũng ngưng ra một thanh binh khí và một tảng đá lớn. Dù thanh kiếm thô hơn thanh kiếm mà Dư Tử Kiếm ngưng ra nhiều, nhưng cũng đã rất hiếm có rồi. Trên đỉnh đầu hắn cũng lóe lên một luồng sáng trắng tương tự, còn có một bóng ma nhỏ.

"Khá thú vị đấy."

Nam giáo viên mỉm cười, vung bút ghi chép:

"Thủy giáp thượng, kim thổ ất hạ, mộc bính trung, dương ất thượng, âm bính hạ."

Nếu như biết kết quả kiểm tra lần trước của Lý Thanh Sơn, hắn sẽ không chỉ cảm thấy hơi thú vị thôi. Lần này, sóng nước chỉ bẳng một nửa lần đó, thuộc tính kim và mộc cũng không bằng.

Thiên phú thuộc tính dù không phải hoàn toàn không thể thay đổi, nhưng để đổi được lại cực kỳ khó khăn, cần có tiên thảo, linh đan cực kỳ trân quý, hoặc mười năm, trăm năm tu hành khổ hạnh.

Mà bản lĩnh cao cường mà Thanh Ngưu dạy lại biến Lý Thanh Sơn thành dị loại luôn, cũng dần dần có được những thiên phú và uy năng chỉ dị loại mới có.

Ở Thủy Nguyệt Bàn, có gia chủ mấy nhà chú ý Lý Thanh Sơn thêm một chút.

Trong đám người cũng toàn ánh mắt cực hâm mộ và ghen tị.

"Thiên ca! Đây chẳng phải là cái tên ở Vân Vũ lâu đợt trước kia sao? Thiên phú thuộc tính thủy của hắn tốt quá đi mất!"

Thiếu niên áo trắng khinh thường nói:

"Không có gì hơn người cả. Đợi lát nữa để ta cho các ngươi biết cái gì gọi là lợi hại thật sự."

Một lát sau, giáo viên hô to một tiếng:

"Sở Thiên!"
Thiếu niên áo trắng mỉm cười với hai thiếu nữ bên cạnh, tiêu sái đạp vào pháp trận, trong ánh mắt ngập tràn sự tự tin không gì bằng.

Lúc này, cuộc thi đã đến cuối, mặt trời sắp lên đến đỉnh, tất cả mọi người đều cảm thấy hơi mệt rồi, không còn tập trung hết sức nữa, mà chỉ nói chuyện phiếm, làm việc riêng của mình. Mấy giáo viên trò chuyện với nhau, cũng chuẩn bị thu dọn đồ đạc, đưa mọi người đi ăn cơm rồi chuẩn bị cho buổi thi trưa.

Lúc đó, vàng, xanh, lam, đỏ, vàng kim, năm luồng sáng phóng lên ngút trời, năm góc của pháp trận, một thanh bảo kiếm tinh xảo, một cây đại thụ che trời, một mảnh sóng nước cuồn cuộn, một đốm lửa lớn hừng hực, một ngọn núi nhỏ nguy nha.

Ngũ hành kim mộc thủy hỏa thổ đều hiển hiện cực hạn.

Quảng trường lập tức yên tĩnh trở lại.
"Là do trên giáp, không, pháp trận này không thể nào tính toán, đo lường được. Không phải pháp trận xảy ra vấn đề gì rồi chứ?"

Giáo viên phụ trách ghi chép thốt lên một tiếng sợ hãi, phá vỡ không gian yên tĩnh này. Tiếng than sợ hãi vang lên bốn phía. Ánh mắt của tất cả mọi người đều vô thức tụ hết lại trong trận pháp, trên người thiếu niên áo trắng tên Sở Thiên kia.

Thiên tài, thiên tài chân chính.

Dư Tử Kiếm thể hiện ra "tướng thuần dương", vì quá hiếm có nên các gia chủ đều suýt nhìn nhầm chứ nói chi là những luyện khí sĩ này.

Dư Tử Kiếm đứng trên đó rồi xuống ngay, cho dù chỉ có ánh sáng mà không có bóng tối, họ cũng chỉ nghĩ mình nhìn lầm thôi.

Cuối cùng chỉ khi nghe giáo viên nhận xét "dương giáp thượng", không khác cách đối xử với Mộc Khôi và Lý Thanh Sơn lắm, kém xa sự chấn động mà Sở Thiên mang đến giờ phút này.
Bình Luận (0)
Comment