Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 481 - Chương 481: Thiên Mạch Kỳ Tài

Chương 481: Thiên Mạch Kỳ Tài - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme

Chương 481: Thiên Mạch Kỳ Tài


Tiểu An vốn không muốn bộc lộ quá nhiều chỗ kỳ lạ, nhưng cứ nghĩ đến việc ba tháng không thể gặp hắn, lòng lại cảm thấy nóng ầm ầm, mà cảm giác này còn khó chịu hơn lửa đốt, cảm giác nhớ nhung ấy.

Thế là chỉ còn duy nhất một cách này thôi, đó là tu luyện cho xong "Tiên Thiên Ngưng Khí Quyết", đẩy tu vi lên luyện khí tầng ba, chuyện này với nàng mà nói cũng chẳng có gì khó khăn.

Nữ giáo viên hét to:

"Chuyện này không thể nào! Chắc chắn là nàng ta đã che giấu tu vi từ trước."

Lịch sử của Bách Gia Kinh Viện cũng có thiên tài tu luyện xong "Tiên Thiên Ngưng Khí Quyết" trong ba tháng. Nhưng nàng chỉ mất bao lâu, một canh giờ?

Mấy giáo viên khác cũng gật đầu. Đây là cách giải thích hợp lý nhất, sau ba tháng, đứa bé có tu vi cao nhất sẽ nhận được một phần thường giá trị. Trong tay nàng đã có nhẫn truyền âm đắt đỏ kia, có linh khí ẩn tàng, thì chuyện này cũng không lạ, có lẽ kẻ đứng sau nàng muốn dùng cách này để lừa lấy phần thưởng. Nhưng không ngờ tâm tư của trẻ con lại đơn giản như vậy.

Nữ giáo viên hét lên:

"Đúng là hèn hạ, ta đã bảo đứa bé như nàng ta sao có thể qua được mắt ta? Cái trò lừa gạt cỏn con này chắc chắn phải trừng phạt thật nặng, trục xuất khỏi Bách Gia ngay."

Đại điện rộng lớn huyên náo lên, những đứa bé vốn hiếu động, bắt chúng ngồi thẳng tu luyện đã cực kỳ mất kiên nhẫn rồi, có chuyện vui này để xem thì đều nhao nhao mở đôi mắt tò mò ra, bàn tán với nhau, thậm chí còn từ từ vây quanh.

Chỉ có Tiểu An vẫn bình tĩnh như lúc đầu, nhưng hai đầu mày đã xuất hiện vẻ nóng vội, nói một tiếng:

"Ta phải đi."

Rồi cất bước đi khỏi điện.

"Trốn đi đâu!"

Nữ giáo viên mặt đầy vẻ ác liệt vươn tay ra, mang theo gió to bão lớn, muốn nàng phải nếm mùi đau khổ.

Tiểu An ngoái lại nhìn, siết nắm đấm.

"Dừng tay!"

Một lão giả béo bước mấy bước đến, bắt lấy tay nữ giáo viên kia.

Nữ giáo viên kia nói:

"Giáo sư, nàng..."

"Không cần nói nữa, ta nghe thấy hết rồi."

Trong nội viện Bách Gia Kinh Viện, vị trí giáo viên đều do những đệ tử chưa đóng nổi học phí mà còn muốn ở lại Bách Gia Kinh Viện đảm nhiệm, tu vi cũng không cao hơn so với đệ tử các nhà. Như cô giáo viên này, cũng chỉ mới qua tầng sáu luyện khí mà thôi.

Mà giáo sư thì tương đương với giáo viên cao đẳng, tu vi phải cao hơn nhiều, lão béo này là luyện khí tầng chín, trông coi tất cả giáo viên trên đảo này, giáo dục những đứa bé chưa ngộ đạo mới đến này.

Khuôn mặt lão giả béo này hiền hòa, thấy nàng ta ra tay nặng với một bé gái đáng yêu như thế thì cực kỳ xem thường nàng ta:

"Việc này cần các gia chủ đến xử lý!"

Sau đó ôn hòa nói với Tiểu An:

"Cô bé à, có thể đưa tay ngươi cho ta không?"

Tiểu An gật đầu, nơi nắm đấm ra, giơ tay lên."

Lão giả béo dùng ba ngón tay vẫn vê ở cổ tay này, rót một luồng chân khí vào đó. Sắc mặt của hắn ban đầu là khó hiểu, sau đó lại biến thành chấn động:

"Cái này...Đây là..."

Nữ giáo viên nói:

"Cũng chí là một con nhóc lừa gạt!"

Lão giả béo quát:

"Im ngay!"

Nữ giáo viên sợ đến run hết cả người lên, các giáo viên khác cũng rất ít khi thấy vị này tỏ vẻ nghiêm nghị như thế, tất cả đều cực kỳ kinh ngạc, không biết hắn đã phát hiện ra điều gì.

Lão giả béo mặc kệ sự khó hiểu của họ, lấy ngọc bài từ bên hông ra, rót chân khí vào.

Liễu Trường Khanh đang tranh Sở Thiên thuộc về nhà nào với ngưới khác thì ngọc bài bên hông lóe sáng. Hắn cầm lên, nhẹ nhàng chạm một cái, bên trong lập tức truyền ra giọng nói hơi khô chát của lão giả béo:
"Gia chủ, có đứa bé luyện đến luyện khí tầng ba rồi."

Liễu Trường Khanh nhíu mày:

"Ngưới nói đùa ta đấy à."

"Thưa không."

"Xem ra là che giấu tu vi!"

Liễu Trường Khanh thoáng suy nghĩ, cuối cùng lại chốt kết quả có vẻ hợp lý nhất này. Nhưng còn nhỏ mà đã tu được đến luyện khí tầng ba cũng đã hiếm rồi, dù chủ đích không tốt, nhưng tiếc kỳ tài, trách phạt một phen rồi bỏ qua cũng được.

Đang định ra lệnh cho lão giả béo kia đưa đứa bé đến thì lại nghe lão giả béo nói:

"Cũng không phải."

Ngồi ở đây có ai không tai thính mắt tinh, nhao nhao dừng tranh chấp lại, dời hết ánh mắt sang Liễu Trường Khanh.

Liễu Trường Khanh mất kiên nhẫn, nói:

"Thế rốt cuộc là như thế nào?"

"Gia chủ, ta cảm nhận được là...thiên mạch kỳ tài!"

Lão giả béo nuốt nước bọt, như thể đến chính bản thân cũng không quá tin tưởng.
Liễu Trường Khanh ngẩn người, muốn che ngọc bài lại nhưng cũng đã không còn kịp nữa rồi, con mắt của các gia chủ khác đều phát sáng như sói.

Liễu Trường Khanh đành phải hỏi tiếp:

"Ngươi chắc chắn chứ?"

Tất cả gia chủ các nhà đều vểnh tai lên, cũng hưng phấn mong chờ, nhưng vẫn hơi hoài nghi. Thiên mạch kỳ tài, ai cũng nghe qua rồi nhưng chưa ai thấy qua, độ hiếm có chỉ hơn chứ không kém thể thuần dương và thể ngũ hành.

"Kỳ kinh bách mạch, thập nhị chính kinh, chư khiếu trăm huyệt, không gì không thông."

Lão giả béo nói mười hai chữ, đó là khái quát hoàn chỉnh nhất của thiên mạch kỳ tài.

Lạp Tháp đạo nhân lập tức giật lấy quyền kiểm soát Thủy Nguyệt Bàn, hình ảnh thay đổi ngay, thấy một hòn đảo nhỏ, sau đó nhanh chóng hóa lớn, đập vào mắt, qua mái hiên vàng kim, tầm nhìn chuyến đến người lão giả béo, nét mặt hắn chăm chú mà trang trọng, hình ảnh lập tức chuyển sang Tiểu An bên cạnh hắn ta. Hắn thất thanh thốt lên:
"Thì ra là nàng."

Bình Luận (0)
Comment