Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 482 - Chương 482: Tranh Cái Gì

Chương 482: Tranh Cái Gì - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme

Chương 482: Tranh Cái Gì


Thế là cũng không tiếp tục nghi ngờ nữa, Thủy Nguyệt Bàn vừa chiếu qua nàng, khi đó nàng thật sự không có bất kỳ khí tức luyện khí nào, không có bất kỳ linh khí ẩn tàng gì cả, có thể giấu diếm được đôi mắt của đám tu sĩ Trúc Cơ bọn họ, dù có linh khí như thế thì một đứa bé luyện khí tầng ba cũng không kiểm soát được.

Thật sự là thiên mạch kỳ tài!

Biểu cảm của tất cả mọi người cũng thay đổi. Thiên mạch kỳ tài, kinh mạch thông suốt trời sinh, vận hành chân khí không bị ngăn trở, tu mười tầng luyện khí dễ như trở bàn tay. Hoặc có thể nói là thể chất như một luyện khí sĩ đã mất đi toàn bộ chân khí của mười tầng, chỉ cần rót chân khí vào là được.

Trên thế giới này, đa số tu sĩ đều bị vây cả đời ở cảnh giới luyện khí sĩ, cho dù có thể thuần dương hay thể ngũ hành cũng phải tốn nhiều tâm trí mới có thể đột phá từng cảnh giới một, bước lên từng bước. Nhưng thiên mạch kỳ tài không phải lo lắng những vấn đề này, vấn đề phải đối mặt ngay từ đầu chỉ là làm sao đột phá cảnh giới Trúc Cơ thôi.

Nếu như nói thể thuần dương thích hợp với ba nhà Nho, Thích, Đạo, còn thể ngũ hành dù thích ứng với phạm vi rộng hơn đấy, nhưng ít ra Âm Dương Gia vẫn không ưng. Mà thiên mạch kỳ tài thì chẳng môn phái hay gia môn nào không hứng thú cả. Có những gia chủ không tranh với đời cũng phải xắn tay áo lên, chuẩn bị tranh một chuyến, tranh được một người ít nhất là ở cảnh giới Trúc Cơ.

Cuối cùng cũng hiểu vì sao Thu Hải Đường có thể chấp nhận đưa ra lời hứa như vậy. Nàng đáng giá để bất kỳ môn phái nào, bất kỳ gia môn nào cũng dùng hết tài nguyên ra để hậu thuẫn.

Liễu Trường Khanh nói:

"Ngươi đưa nàng đến Tranh Minh đảo để kiểm tra Âm Dương Ngũ Hành ngay!"

"Rõ!"

"Còn nữa, cái cô nương tên là cái gì đấy nhỉ, nàng ta không hợp để dạy bảo những đứa trẻ chưa ngộ đạo nữa, bảo nàng ta về Tranh Minh đảo diện bích hối lỗi!"

Lần này, cả Vương Phác Thực cũng cực kỳ đồng ý. Cái loại nữ nhân bẩn thỉu này, thiên mạch kỳ tài là người mà ngươi có thể vu oan sao?

Bỗng nghĩ một lát lại thầm mắng Liễu Trường Khanh ranh ma, cố ý nói to như thế rõ ràng là muốn bán đứa bé kia đi. Không được, việc này phải bảo Tiểu Hoa đến nói cho Lý Thanh Sơn biết, có thể tấn thăng Xích Lang hay không phải xem biểu hiện lần này.

"Đại nhân, đại nhân!"

Trong ngọc bài truyền ra tiếng hét kinh sợ của nữ giáo viên kia, từ Thủy Nguyệt Bàn có thể thấy, sau khi nàng ta nghe thấy lời Liễu Trường Khanh nói, sắc mặt trắng bệch ngay.

Mặt mày Tiểu An vẫn vô cảm như cũ khiến Liễu Trường Khanh hơi thất vọng. Hắn bỗng ngẩng đầu lên nhìn về phía Vương Phác Thực, ánh mắt mơ hồ chạm nhau, giao chiến, các gia chủ các nhà nhìn nhau, ánh mắt cũng đều không lành.

Ầm…ầm…ầm, ba tiếng giòn vang.

Trong gian phòng hẻo lánh nào đó, một lão hán đầy thổ khí dùng gậy gõ lên sàn ba cái, bỗng trời giăng đầy khói.

Lão hán chui ra từ rãnh, mặt khô vàng như bị hun qua khói, mặc áo choàng trắng ngắn, nửa ngồi trên ghế, như một lão nông trồng trọt cả đời, có vẻ cực kỳ không cân đối. Hắn chuyển mắt, trong đó thoáng hiện linh quang và sự tinh anh, biểu hiện thân phận thật sự, gia chủ Nông Gia.

Hắn có tuổi tác lớn nhất ở đây, lớn đến mức không ai biết cụ thể hắn bao nhiêu tuổi. Tất cả mọi người đều kính nể hắn ba phần, đến Lạp Tháp đạo nhân kia cũng không ngoại lệ. Không ai còn biết tên gốc của hắn là gì, chỉ biết họ gốc là họ Hoàng, tự xưng là "Hoàng Thổ Ông".

"Chư vị, ổn định tinh thần lại cả đi, chỉ là một thiên mạch kỳ tài thôi, xem các ngươi kinh hãi thế nào kìa, mất hết phong độ của gia chủ một nhà."
Hoàng Thổ Ông nói, lại châm một lá thuốc, ánh lửa lập lòa, mùi thơm tràn ra.

Dù thấy Dư Tử Kiếm hay Sở Thiên, hắn đều không tranh chấp lấy một lời, thị phi biến ảo, hắn đều quen cả rồi, xem thường cả rồi.

"Ngài từng gặp rồi sao?"

Liễu Trường Khanh cung kính nói.

"Hơn hai trăm năm trước, ta từng gặp một người."

"Hiện tại người ấy thế nào rồi?"

Các vị gia chủ đều vểnh tai lên, ngay cả Hàn An Quân lạnh lùng nhất cũng vô thức nghiêm túc lắng nghe. Thiên mạch kỳ tài của ngày ấy, sau hai trăm năm đã đi đến bước nào rồi? Chắc chắn không chỉ là Trúc Cơ, nhưng nếu cao hơn, thì hẳn không phải hạng người vô danh, nhưng hình như chưa từng nghe thấy nhân vật này.

Hoàng Thổ Ông phả một ngụm khói ra, nói:

"Bây giờ ta còn ngồi ở đây, mà hắn đã xuống mồ trăm năm rồi."

Hắn không nói rõ ra hết, một người vô danh chết đi không có gì đáng nói rõ, dù ban đầu hắn có là thiên tài thế nào.
Các gia chủ đều cảm thấy giật mình. Thiên phú tốt không có nghĩa là có thể đi xa được, nhất là Vương Phác Thực cảm khác nhiều. Luyện khí sĩ đồng niên với hắn khi trước có thiên phú tốt hơn hắn thì dùng mười đầu ngón tay cũng đếm không hết, nhưng cuối cùng cũng chỉ có hắn đi đến được đẳng cấp này.

Cũng không thể không cảm thán gừng càng già càng cay, già nhưng vẫn cường mạnh.

Thủy Nguyệt Bàn vẫn khóa chặt lên người Tiểu An. Bọn họ vẫn sẽ tranh, nhưng tâm trạng cũng đã ổn định hơn một chút.

Cuối buổi kiểm tra vẫn còn một tên luyện khí sĩ nữa, mấy giáo viên ngáp một cái, chuẩn bị đưa nhóm luyện khí sĩ đi ăn cơm.

Bỗng lúc đó, một chiếc phi toa phá không mà đến, lão giả béo kia đưa Tiểu An xuống, đằng sau còn có nữ giáo viên sắc mặt lạnh lẽo. Nàng ta có vẻ rất không cam tâm, rất không hài lòng, ánh mắt nhìn Tiểu An như dao sắc, hận không thể lấy một miếng thịt của nàng ra. Nhưng đứa bé kia từ đầu đến cuối đều không xem nàng ta ra gì.
Đột nhiên cảm nhận được một ánh mắt bén nhọn nhìn chằm chằm vào mặt mình, nàng ta ngẩng đầu lên, chỉ thấy một thiếu niên lạnh lùng đang cau mày nhìn mình, trong lòng nàng ta không hiểu sao lại thấy lạnh.

Bình Luận (0)
Comment