Chương 483: Không Có Thiên Phú - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 483: Không Có Thiên Phú
Lý Thanh Sơn cực kỳ nhạy bén với địch ý và sát khí, sao có thể không để ý đến nàng được, nếu đó là đối với hắn, có lẽ hắn sẽ không để trong lòng, nhưng lại là đối với Tiểu An, cũng đã đủ lý do để hắn gϊếŧ người.
Nữ giáo tập thấy Lý Thanh Sơn cũng là Luyện Khí tầng sáu, không cam lòng yếu thế trừng ngược lại, nhưng ánh mắt của Lý Thanh Sơn đã nhìn về phía Tiểu An.
Nàng lại không chú ý đến, ở bên trong đám người, ánh mắt dịu dàng như nước của Tiền Dung Chỉ tuyệt đối không có chút sát ý và địch ý nào, dù nữ giáo tập nhìn thấy thì cũng chỉ cảm thấy rất hiền hòa.
“Tiểu An, sao ngươi lại đến đây?”
Lý Thanh Sơn hỏi, đột nhiên cảm thấy là lạ, ủa, Luyện Khí tầng ba?
Tiểu An thấy Lý Thanh Sơn, lập tức nở nụ cười xán lạn, nhào vào lòng hắn.
“Làm sao vậy, mới một buổi sáng không gặp, sao ngươi đã thành Luyện Khí tầng ba rồi?”
Lý Thanh Sơn sờ đầu nàng, trong lòng loáng thoáng hiểu rõ, đại khái cũng là tác dụng của Chu Nhan Bạch Cốt Đạo.
Ông cụ béo cũng không kịp giải thích, biết gia chủ của các nhà đều đang xem, giục:
“Mau đi kiểm tra ngũ hành âm dương đi!”
Lý Thanh Sơn cười nói:
“Như vậy cũng tốt, chúng ta có thể tu hành cùng nhau rồi, đi thôi!”
Trước mắt bao người, Tiểu An đi về phía pháp trận, phần lớn Luyện Khí sĩ đều sẽ không thể nào hiểu nổi, tại sao cuối cùng lại xuất hiện một đứa bé, lại còn được đích thân giáo sư dẫn dắt, không lẽ có được bối cảnh lợi hại gì sao, nhưng mà chỉ mới nhiêu đó tuổi mà đã là Luyện Khí tầng ba, đúng là rất giỏi.
Không có ai ngờ được, buổi sáng nàng vẫn chỉ còn là một người thường, ít nhất trông thì vẫn là người thường, dù có người nghĩ đến thì cũng nhanh chóng đánh mất suy nghĩ này.
“Đây không phải là đứa bé đi bên cạnh Lý Thanh Sơn, tên là Tiểu An gì sao, không phải nàng đi tham gia mông đồng thử sao?”
Hàn Quỳnh Chi khó hiểu hỏi.
Hoa Thừa Tán nhíu mày, đứa bé này bị làm sao vậy? Luyện Khí tầng ba? Không lẽ là che giấu thực lực? Trừ cái này cũng không có lời giải thích nào hợp lý hơn, đột nhiên trong đầu lóe lên một suy nghĩ, không thể nào?
“Thiên ca ca, ngươi nhìn đứa bé kia, đẹp quá!”
“Hình như gặp ở đâu rồi.”
Sở Thiên đang được mọi người vây quanh đi về phía trước, cũng buồn bực quay đầu. Còn có người muốn thí nghiệm, đúng là lãng phí thời gian. Bách gia nên đề cao tiêu chuẩn mới đúng, ba cái thứ mèo hoang chó hoang cũng có thể làm bạn cùng trường với hắn.
Tiểu An đứng ở giữa pháp trận, nhìn pháp trận cổ xưa được khắc sâu trên tảng đá dưới chân, cảm giác cực kỳ quen thuộc.
Cảm giác quen thuộc này còn hơn cả Lý Thanh Sơn, rồi lại cực kỳ đột ngột, giống như một con sóng bất ngờ ập đến, một ít ký ức vụn vặt bị cuốn ra.
Không khỏi nhắm chặt hai mắt, từng ở năm tháng nào đó, nàng cũng đứng ở trong một pháp trận giống như thế này, xung quanh truyền đến tiếng kêu vui vẻ:
“Thành công!”
Thành công gì chứ?
Pháp trận phát ra tiếng vù vù nhỏ đến mức khó có thể phát hiện, đột nhiên sáng lên, xung quanh yên lặng, mọi người đều sửng sốt, sau đó vang lên tiếng cười trộm rôm rả.
“Thiên phú này đúng là hiếm có thật!”
Sở Thiên cười lớn tiếng nhất:
“Hay là đây chính là Ngũ Hành thể?”
Xung quanh người Tiểu An, năm góc của pháp trận lóe lên một vòng ánh sáng vàng, một ngọn cỏ bé xíu, một giọt nước trong suốt, một ngọn lửa mờ ảo, nơi thuộc về hành thổ lại trực tiếp trống rỗng, nếu nhìn kỹ mới có thể phát hiện một hạt bụi nhỏ đang trôi nổi.
Mà ở trên không pháp trận, ánh sáng và bóng tôi đều yếu ớt đến không thể nhìn thấy được.
“Tất cả đều là Đinh hạ?”
Giáo tập phụ trách ghi chép nhíu mày nói, không, có lẽ còn thấp hơn cả Định hạ, không hề có chút thiên phú âm dương ngũ hành gì cả, nếu Sở Thiên là thiên tài tuyệt thế, vậy đứa bé này chính là phế sài tuyệt thế.
Ông cụ béo thở dài, nữ giáo tập cười nhạo nói:
“Đây là thiên mạch kỳ tài mà các gia chủ đánh giá cao sao? Ta thấy rõ ràng là phế vật!”
Lý Thanh Sơn lạnh nhạt liếc nhìn nàng, đã không có chút sát ý nào, không cần thiết phải hung dữ với một người đã chết, hắn cũng không biết vì sao nàng lại căm thù Tiểu An như thế.
Tiểu An của hắn là thiên tài mà đến Ngưu ca cũng phải khen ngợi.
Gia chủ của các nhà đều lộ vẻ thất vọng, vốn còn đang suy xét thông qua âm dương ngũ hành để xác định quyền sở hữu Tiểu An, nhưng tất cả thiên phú âm dương ngũ hành đều thấp đến mức độ này, cũng có nghĩ nàng cảm ứng linh khí thiên địa yếu ớt đến mức gần như không có.
Haizz, dù nàng tùy tiện có đại bất cứ tư chất thiên tài nào trong âm dương ngũ hành cũng tốt, không, dù thấp hơn một chút cũng không có vấn đề gì, nhưng như thế gần như không có thiên phú tu hành. Luyện Khí kỳ còn đỡ, đến cảnh giới Trúc Cơ cần phải câu thông với linh khí trong thiên địa.
Liễu Trường Khanh lắc đầu than nhẹ:
“Đây gọi là phúc họa cùng đến sao?
Sau tuyệt thế thiên thư lại che giấu một khuyết điểm cực lớn. Thiên phú âm dương ngũ hành không phải là không có bất cứ cách nào để đền bù, nhưng lại cần rất nhiều tài nguyên quý giá.
Chỉ sợ cũng chỉ có các môn phái lớn như Tàng Kiếm Cung hay Huyền Âm Tông, hoặc là đại gia tộc ở Châu Mục phủ mới có thể lấy ra được, gánh vác nổi. Nhưng nếu có được tài nguyên Luyện Khí như thế, đầu tư vào một Luyện Khí sĩ bình thường thì cũng có thể tạo ra một thiên tài, cần gì phải đầu tư cho nàng, ông trời đùa nàng một vố thật đau!