Chương 493: Chờ Xem - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 493: Chờ Xem
Thiên phú tốt tới một trình độ nhất định tựa như Tiểu An, càng làm cho gia chủ các gia không để ý tới quy củ, trực tiếp đứng ra dẫn đi, ngay cả thi cũng không cần thi. Con đường tu hành, tôn sùng cường giả, không có đạo lý gì để nói hết.
“Ồ, vậy cũng được.”
Lý Thanh Sơn thấy kỳ quái, có chuyện làm ăn mà lại không làm.
Lúc này, đám Luyện Khí sĩ túm năm tụm ba tới đây.
Ánh mắt Tôn Phúc Bách lấp lánh:
“Khách của ta tới rồi, ngươi đi đi!”
Đợi Lý Thanh Sơn đi rồi thì bỗng lắc đầu cười khổ, có gì mà bất an chứ, dù sao hắn cũng không thể lưu lạc tới tình cảnh kia, mình làm vậy cũng là cố gắng giúp đỡ chút sức lực cuối cùng thôi.
Lý Thanh Sơn đi dạo một mình trong phố chợ, chợt nghe một tiếng hét.
“Này, Thanh Sơn, ở đây!”
Hoa Thừa Lộ ở phía xa xa vẫy tay với hắn, bên cạnh là Dư Tử Kiếm và một vài vị con cháu Hoa gia.
Lý Thanh Sơn tiến lên hỏi thăm đôi chút, tất nhiên không thể bỏ qua việc hỏi nhau báo danh những gia nào.
Hoa Thừa Lộ lấy thải tiên ra, chỉ thấy bên trên chỉ điền mỗi Pháp gia, còn lại dứt khoát để trắng, dù sao nàng chỉ muốn vào Pháp gia, không có lý do gì cả, nên không cần lãng phí thời gian vào mấy cuộc thi.
“Ngươi báo danh những chỗ nào?”
Lý Thanh Sơn cũng lấy thải tiên của mình ra, Hoa Thừa Lộ vừa nhìn đã cau mày, Lý Thanh Sơn còn tưởng rằng nàng không vui vì mình không chọn Pháp gia, lại thấy nàng đưa tay ra chỉ ở chỗ Tiểu Thuyết gia:
“Sao ngươi lại báo danh cái này?”
Lý Thanh Sơn nói:
“Tùy tiện chọn thôi.”
Hoa Thừa Lộ nói:
“Bỏ đi, dù sao ngươi cũng không thể tới đó, ồ, ngươi không chọn Pháp gia à!”
Lý Thanh Sơn giải thích đôi chút, Hoa Thừa Lộ cũng không nghiên cứu sâu, nói thêm vài câu rồi rời đi.
Lý Thanh Sơn khẽ lắc đầu, làm người vẫn không thể quá đề cao bản thân, đối với Hoa Thừa Lộ mà nói, hẳn chỉ là một người quen gặp mặt vài lần, nếu bàn về độ quen thuộc thì sợ là còn không sánh bằng mấy đệ tử Hoa gia.
Tuy rằng hắn không quen, thậm chí căm ghét việc đi chơi người khác, nhưng chỉ cần là con người thì đều hy vọng mình được coi trọng. Nhưng nghĩ lại bí mật trên người mình thì thấy thà rằng đừng bị người khác coi trọng quá, chỉ có giấu lâu thì mới có thể bay cao*.
*một khi những thứ được giấu bấy lâu xuất hiện thì sẽ như diều gặp gió, những thứ lộ ra quá sớm thì sẽ nhanh chóng lụi tàn.
Nhưng sớm muộn gì cũng có một ngày, hắn muốn tên của mình truyền khắp cả thiên hạ.
…
“Tiểu tử vô liêm sỉ, uổng công lão tử xách hắn ra khỏi khe núi, dám không cho lão tử mặt mũi. Nếu không phải đang ở trước mặt nhiều gia chủ như vậy, ta đã cho hắn một chưởng chết tươi rồi.”
Vương Phác Thực chợt đập bàn, mấy món đồ bên trên loảng choảng loạn lên.
Hoa Thừa Tán biết đây là mấy lời lúc tức giận, cười khuyên nhủ:
“Lão Vương, xin ngươi bớt giận, đừng chấp nhặt với hắn, hài tử kia vừa cằm lấy Kim Cương châu của Nhất Niệm đại sư đã có thể dùng ngay được, nói không chừng lần này thực sự có duyên với Phật, chúng ta không thể gò ép.”
Vương Phác Thực tức giận khó tan:
“Còn muốn thăng chức làm Xích Lang, còn muốn vào Pháp gia của ta, đừng hòng!”
“Cần gì phải vậy? Hắn xuất thân từ Ưng Lang vệ của chúng ta, hơn nữa dựa vào thiên tư của hắn, nếu ngươi không muốn thì nhà khác sẽ không bỏ qua, mà hắn lại còn liên quan đến hài tử kia…”
Hoa Thừa Tán ôn tồn khuyên bảo một phen, sức tức giận của Vương Phác Thực hơi bình ổn lại:
“Được, vậy thì chờ sau khi hắn đến Pháp gia, ta lại cẩn thận trừng trị hắn.”
Trong nháy mắt hai canh giờ đã trôi qua, Lý Thanh Sơn giao thải tiên cho giáo tập, sau đó nó được truyền đến tay các gia chủ, mỗi người đều có một phần.
Vương Phác Thực cầm tấm thải tiên của Lý Thanh Sơn mà sắc mặt tái xanh, người quen biết hắn đều biết đây là biểu hiện giận dữ của hắn. Ai mà ngờ được, Lý Thanh Sơn hoàn toàn không báo danh Pháp gia, tất cả dự định của hắn đền tan thành mây khói, tựa như bị cười nhạo vậy.
Dường như nghe được Lý Thanh Sơn nói rằng “dù ngươi mạnh hơn hay lợi hại hơn đến đâu thì ta cũng mặc xác ngươi, không vào Pháp gia của ngươi thì ngươi cũng chẳng có cách gì bắt được ta”.
Hoa Thừa Tán cười khổ không biết khuyên gì nữa, không chọn Pháp gia thì thôi, còn có thể gắng gượng nói là thuộc tính Âm Dương Ngũ Hành không hợp để giải thích, nào có chết được đâu, cần gì phải điền Tiểu Thuyết gia, ngươi tùy tiện điền tên một gia nào đó thì ta cũng có thể nói giúp ngươi một câu mà!
“Khinh người quá đáng!”
Vương Phác Thực quát to một câu xuyên qua mái nhà, xông thẳng lên trời, làm một đám chim rừng bị dọa sợ.
---
Chim bay lướt qua mặt hồ lớn, sóng biếc mênh mông nhuộm lên chút màu đỏ vàng.
Trên đảo Tranh Minh, kiểm tra đã bắt đầu trong bóng đêm.
Luyện Khí sĩ cũng không cần phải ăn uống ngủ nghỉ đúng giờ giấc như người thường, không ngủ một đêm cũng không tính là gì, bữa cơm lúc buổi trưa chính là phúc lợi của bách gia kinh viện, miễn phí cho mọi người có thể nếm thử một chút món ngon có thể sánh bằng linh dược.
Mọi người lại bước lên thuyền lớn, đi về phía một hòn đảo nhỏ ở phía đông, đảo nhỏ kia tuy hơi kém hơn đảo Tranh Minh, nhưng cũng lớn hơn các đảo khác rất nhiều.