Chương 492: Chọn Cái Gì - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 492: Chọn Cái Gì
“Không nói đến Mặc gia nữa, còn Phật gia nữa. Xem ra ngươi là người không muốn làm hòa thượng. Nho gia cũng coi Huyền Dương chân khí là tốt. Đương nhiên, Quý Thủy chân khí cũng được, có điều muốn thông qua cuộc thi của Nho gia thì cần am hiểu đôi chút về viết lách, ít nhất cũng phải có chút căn cơ. Nếu không, dù có mua quyển Khảo Hạch Nho Gia bí kịp này của ta thì cũng không dễ gì mà thông qua được.”
Lý Thanh Sơn lắc lắc đầu, từ sau khi đầu thai đến đây, hắn chưa đọc được mấy quyển sách hết. Kiếp trước còn có thể thuộc được vài bài thơ Đường thơ Tống. Nhưng hắn cũng biết cái này kém xa “am hiểu đôi chút về viết lách” rất nhiều, hơn nữa hắn cũng không có suy nghĩ đi làm quan, xem ra cũng không được.
“Tuy Pháp gia là bổn gia của ngươi, nhưng công pháp chủ chốt của nó được xưng là địa ngục đạo, chính là Âm Tào Địa Phủ mà phàm nhân hay gọi. Nói chung tốt nhất là tu luyện cả Huyền Âm và một loại Ngũ Hành chân khí, Huyền Dương của ngươi vượt xa Huyền Âm, chỉ sợ việc tu luyện sẽ không dễ dàng.”
Địa ngục đạo! Giờ Lý Thanh Sơn mới biết Pháp gia còn có tên gọi này. Pháp gia phụ trách ngục giam, nhưng làm gì có ngục giam chỗ nào có thể thắng được địa ngục chứ. Nếu không có Tôn Phúc Bách, hắn vẫn chưa hiểu rõ được đường lối trong đó, mà tên tiểu tử Hoa Thừa Tán kia cũng không nhắc nhở hắn.
Cái này thì oan cho Hoa Thừa Tán quá, Lý Thanh Sơn đâu giống những Luyện Khí sĩ tầng thứ hai, tầng thứ ba nho nhỏ kia, hắn đã xem Quý Thủy Ngưng Khí quyết và tu luyện đến tầng thứ sáu, cũng không cần đổi công pháp, nếu có thể tu đến cảnh giới Trúc Cơ, bước vào cánh cửa tu hành của đạo này thì còn sợ không có công pháp tu hành phù hợp ư? Ở điểm này, trái lại tầm mắt của Tôn Phúc Bách không rộng bằng Hoa Thừa Tán.
Lý Thanh Sơn thầm nghĩ, lão tiểu tử Vương Phác Thực kia nhìn mình không thuận mắt, nếu tới Pháp gia thì cả ngày đều phải nhìn sắc mặt hắn, há chẳng phải là rất nhàm chán hay sao:
“Vậy ta không báo danh Pháp gia nữa.”
Tôn Phúc Bách nói:
“Âm Dương gia muốn cân bằng Âm Dương Ngũ Hành cơ bản, ngươi cũng không có cơ hội, giờ xem xem còn lại bao nhiêu lựa chọn?”
“Đạo gia, Binh gia, Tạp gia, Danh gia, Nông gia, Tiểu Thuyết gia, Y gia, Nhạc gia.”
Lý Thanh Sơn cảm thấy mạch suy nghĩ của mình rõ ràng lên nhiều, tiếp theo chỉ cần loại thêm ba nhà là được.”
Tôn Phúc Bách nói:
“Đao gia và Binh gia đều là thế gia, tất nhiên là chắc chắn phải chọn, Danh gia và Nông gia thích hợp với Quý Thủy chân khí, vậy là có thể chọn được bốn gia, tùy ý chọn thêm một gia trong số những tiểu gia còn lại là được, trái lại tư chất này của ngươi đủ để thoải mái lựa chọn một trong các gia trước mặt này.”
“Được!”
Lúc này Lý Thanh Sơn mượn bút ở chỗ Tôn Phúc Bách, điền tên bốn gia Đạo, Binh, Danh, Nông lên trên thải tiên, còn sót lại một vị trí trống không. Mấy gia còn lại đều là tiểu gia nhỏ bé, bất kể là công pháp hay là tài nguyên cũng còn lâu mới sánh được với những thế gia phía trước, thông thường là lựa chọn cuối cùng của những Luyện Khí sĩ có thiên tư cực tệ.
Lý Thanh Sơn không do dự quá nhiều đã muốn điền tên Nhạc gia, sau khi trải qua quãng thời gian cô độc, làm bạn với một cây sáo mục đồng đã lâu nên hắn cũng có chút tình cảm với nó.
Hơn nữa, lúc nãy khi thấy gia chủ các gia, vị gia chủ Nhạc gia là một vị mỹ phụ mặc cung trang, giọng nói tuyệt vời tựa hoàng anh xuất cốc* kia để lại ấn tượng sâu sắc cho hắn, nếu có thể vào gia này, nói không chừng còn có thể nảy sinh tình cảm vượt qua luân lý thế tục.
*ví von giọng nói du dương, lanh lảnh, thánh thót.
Đương nhiên, cái này chỉ là do thói hư tật xấu của nam nhân đang quấy phá mà thôi.
Tôn Phúc Bách nhìn chằm chằm hai chữ “Trên Giáp” ở cột đánh giá thuộc tính “Thủy”, lúng túng một lúc lâu, cuối cùng nhịn không được mà nói:
“À thì, Quý Thủy chân khí cực kỳ phù hợp Tiểu Thuyết gia.”
“Thật sao?”
Lý Thanh Sơn hơi run lên, tiếp theo đầu bút xoay chuyển một cái, diền ba chữ “Tiểu Thuyết gia” lên trên rồi soi về phía ánh mặt trời:
“Xong rồi!”
Dù sao cũng là bổ sung thêm, điền cái gì cũng không quan trọng.
Hiện tại là Luyện Khí sĩ lựa chọn Bách Gia, tiếp theo tham gia cuộc thi của năm gia này thì đến phiên Bách Gia lựa chọn Luyện Khí sĩ. Nếu thông qua tất cả thì quyền lựa chọn lại trở về trong tay Luyện Khí sĩ lần nữa, gần như có thể bảo đảm ai ai cũng có phần, tuyệt đối không thất bại, hình thức khác hoàn toàn với cách các môn pháp thu nhận đệ tử.
Lý Thanh Sơn lấy năm viên linh thạch ra:
“Lão bá, đưa cho ta sách về cuộc thi của năm gia này đi!”
Dường như Tôn Phúc Bách vô cùng ngượng ngùng, trả lại một viên linh thạch:
“Cuộc thi của Binh gia là thực chiến, không cần sách.”
Lý Thanh Sơn hoàn toàn tự tin về năng lực thực chiến của mình:
“Vậy thì lấy bốn quyển đi! Hừm, không biết Tiểu Thuyết gia sẽ thi cái gì, lại nghĩ tới cái quyển tiểu thuyết nát mà Tôn Phúc Bách đưa cho hắn kia, chỉ sợ sẽ trực tiếp bị đuổi khỏi trường thi!
Tôn Phúc Bách lại càng bất an hơn, nhét tất cả linh thạch lại cho Lý Thanh Sơn:
“Hầy, thực ra dựa vào tư chất của ngươi thì hoàn toàn không cần chuẩn bị gì, chỉ cần ngươi tới, chắc chắn các gia chủ đều cho ngươi thông qua.”
Đến cùng thì cuộc thi cũng chỉ là một hình thức, có thông qua hay không chỉ dựa vào một suy nghĩ của gia chủ thôi. Dựa vào tu vi Luyện Khí tầng thứ sáu lúc mười bảy tuổi của Lý Thanh Sơn, hơn nữa còn có tư chất “Trên Giáp”, ở những đợt thi trước thì đã là nhân tài mà các gia tranh nhau cướp đoạt rồi.