Chương 491: Gặp Lại - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 491: Gặp Lại
Sắc mặt của nữ giáo tập càng trắng bệch, nàng muốn tìm cơ hội để đuổi Tiểu An ra khỏi Bách Gia kinh viện, không nghĩ tới cuối cùng lại biến thành mình bị đuổi, thế rồi giọng nói the thé vang lên:
“Ta không…”
Lẽo béo trầm giọng ngắt lời:
“Đây là vì tốt cho ngươi!”
Toàn thân nữ giáo tập run lên, tuy nàng khắt khe nhưng cũng không ngu ngốc, sau khi suy nghĩ rõ ràng, chưa kể đến hậu quả của việc không nghe lời các gia chủ là gì, nhưng chỉ cần cho hài tử kia thời gian vài năm để trưởng thành, e rằng nó cũng sẽ trở thành đại nhân vật mà mình không trêu chọc nổi. Đến lúc đó nếu nó nhớ đến mối hận cũ, chỉ hơi trả thù thì cũng có thể là tai ương ngập đầu đối với mình. Vậy nên biện pháp tốt nhất là nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt nó, hy vọng nó cũng không tiếp tục nhớ đến mình lần nào nữa.
Ngay sau đó nàng giậm chân, oán hận nghĩ thầm “các ngươi chờ đó cho ta, ta nhất định sẽ phải trả thù!”, nhưng ngay cả bản thân nàng cũng cảm thấy không có hy vọng gì, làm vậy chủ yếu là để loại bỏ nỗi lo sợ ở trong lòng thôi.
Đương nhiên không một ai biết, ngoại trừ những việc liên quan đến Lý Thanh Sơn thì Tiểu An không có khái niệm gì về chuyện đối nhân xử thế, nên cũng không có tâm tình tức giận căm thù gì.
Sau đó, dưới sự dẫn dắt của giáo tập, mọi người lại đến trước một tòa nhà, rừng cây vây quanh vô cùng vắng vẻ, từ xa xa đã ngửi thấy một mùi thơm truyền ra.
Lý Thanh Sơn ngẩng đầu lên nhìn, ba chữ lớn Bách Vị lâu ở trên làm hắn không khỏi nhớ tới phố chợ dưới Thanh Đằng sơn, hắn cũng từng ăn một món ở trong Bách Vị lâu rồi, hóa ra nguồn gốc là ở đây. Nghe nói đêm đó Lưu Vân phường sẽ được mở cửa lại vào lúc cuộc thi vào viện diễn ra, không biết hiện tại được bố trí ở đâu nhỉ?
Chẳng mấy chốc, nghi vấn của Lý Thanh Sơn đã được giải đáp, bởi vì trạm tiếp theo sau khi dùng bữa ở Bách Vị lâu chính là Lưu Vân phường. Có thể thấy được đôi chút về mối quan hệ mật thiết giữa Bách Gia kinh viện và phố chợ, ít nhất Tạp gia sẽ không bỏ qua cơ hội kiếm linh thạch.
Phố chợ được đặt ở trên một bãi đất trống ở bên hông Tây Nam đảo, tuy rằng có chút khác biệt nhưng cấu trúc chẳng khác gì so với lúc ở dưới Thanh Đằng sơn.
Giáo tập đứng trước cửa phố chợ mà vỗ tay:
“Các vị đạo hữu, trước hết hãy hoạt động tự do ở đây, suy nghĩ kỹ xem muốn thi vào nhà nào mà chuẩn bị cho cuộc thi về sau, không được tự ý rời khỏi phố chợ.”
Sau đó phát cho mỗi người một tấm thải tiên:
“Nói vậy mọi người đều hiểu quy củ rồi, mỗi người chỉ có thể báo danh tối đa năm nhà, nhiều hơn thì mất hiệu lực, sau hai canh giờ nữa, mời chư vị về lại chỗ này để thu giấy.”
Lý Thanh Sơn cũng nhận được thải tiên của mình, phát hiện bên trên đã được ghi các loại thông tin bao gồm cả thuộc tính Âm Dương Ngũ Hành, nhưng để lại năm chỗ trống.
…
Ánh mặt trời lúc chiều ta sau giờ ngọ chiếu vào trong tiệm sách, chiếu sáng từng hạt bụi nhỏ lơ lửng.
Bên dưới tấm bảng “Thư Hải” là vài chiếc bàn dài, bên trên được xếp đầy sách, Tôn Phúc Bách đang cúi đầu dọn dẹp thì đột nhiên trước mắt tối lại, chỉ thấy một người thiếu niên đang đứng trước bàn, dáng người chắc khỏe, tuy khuôn mặt màu đồng cổ không tuấn mỹ, nhưng lại lộ ra khí thế nam tính mạnh mẽ.
“Vị đạo hữu này muốn mua cái gì?”
Lý Thanh Sơn liếc mắt nhìn Tôn Phúc Bách, biệt lai vô dạng*, cúi đầu đọc sách mà suýt bật cười, tất cả chỗ này đều là mấy loại sách như Khảo Hạch Nho Gia bí kíp hay là Tám cách Khảo Hạch Đạo Gia, trái lại cũng không đắt, mỗi cuốn cũng chỉ tốn một viên linh thạch mà thôi.
*đã lâu không gặp
“Ta vẫn chưa quyết định xem sẽ vào nhà nào tốt hơn, lão bá có kiến nghị gì không?”
Tôn Phúc Bách lập tức lấy một quyển giới thiệu tóm tắt về các gia ra, Lý Thanh Sơn lật xem qua rồi thanh toán một viên linh thạch nhưng lại đặt sách xuống:
“Ta không xem những thứ này, hiện tại đang không có khách, chi bằng lão bá cho ta vài kiến nghị, ta lại mua thêm năm quyển theo nhu cầu là được rồi.”
Lý Thanh Sơn rất tín phục nhân phẩm và sự từng trải của Tôn Phúc Bách, sau khi đến Lưu Vân phường thì đã mặc kệ những cái khác và đến thẳng nơi này, muốn nghe ý kiến nghị của hắn.
Tôn Phúc Bách sững sờ, chẳng mấy khi thấy người như này, sau đó đưa lại viên linh thạch kia cho Lý Thanh Sơn, cười nói:
“Nếu ngươi chịu mua thì ta sẽ giảng giải miễn phí cho ngươi, đưa ta xem chút nào!”
Sau khi xem qua thải tiên, hắn hơi gật đầu:
“Mười bảy tuổi, không tệ không tệ, ngươi có muốn vào nhà nào không?”
Lý Thanh Sơn nói:
“Ta vốn thuộc Ưng Lang vệ, Pháp gia được xem như là lựa chọn số một, ta từng học Luyện Thể thuật, nên hình như Binh gia cũng không tệ. Ta có một vị bằng hữu cũ ở Mặc gia, nên cũng đang suy xét. Còn có Nho gia và Đạo gia đều là thế gia hiếm thấy, hình như đủ năm cái rồi.”
Tôn Phúc Bách lắc đầu rồi cười:
“Tuy Mặc gia cũng được nhưng không quá phù hợp với ngươi, nếu ta xem không sai thì ngươi tu Quý Thủy chân khí nhỉ!”
Lý Thanh Sơn nói:
“Đúng vậy.”
Hơn nữa còn mua quyển Quý Thủy Ngưng Khí quyết ở chỗ của ngươi.
“Chi bằng nói xem ngươi không thích hợp vào nhà nào là được rồi.”
“Được.”