Chương 490: Không Thích Tu Thiện Quả - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 490: Không Thích Tu Thiện Quả
Thế nhưng lúc nãy, rõ ràng hắn cảm nhận được rằng dấu ấn còn sót lại của hắn đã tiêu tan ngay lập tức khi vừa vào tay Tiểu An, tựa như danh sĩ đến gặp minh chủ, mỹ nhân đến gặp tình lang, lập tức dốc hết gia tài đầu hoài tống bão*, vứt bỏ chủ nhân cũ là hắn tựa như vứt bỏ chiếc giày rách.
*lào vào vòng tay người khác để giành lấy sự sủng ái.
Tiểu An cất viên Kim Cương châu kia đi, hơi khom người xuống xem như là cảm ơn.
Nhất Niệm đại sư cười khổ, với tu vi này của hắn, vậy mà lại có nỗi lo không thể dạy dỗ, không thể sai bảo với hài tử trước mắt này, sau đó nói:
“Lý thí chủ, nếu ngươi có ý thì cứ đến Phật gia ta tu hành.”
Dựa vào thân phận Nhất Niệm đại sư, nói chuyện với Lý Thanh Sơn như vậy đã là sự tiếp đãi cực long trọng rồi.
Lý Thanh Sơn cười nói:
“Đa tạ đại sư, nhưng ta bình sinh chẳng tu thiện quả, chỉ thích gϊếŧ người phóng hỏa, nếu vào Phật môn thì chỉ sợ sẽ quấy rầy sự thanh tịnh của Phật môn, vẫn nên tự tìm đường khác thì hơn!”
Hắn từng thề sẽ rong ruổi thiên hạ, rượu ngon trong tay, mỹ nhân trong ngực. Phật gia thanh tâm quả dục, hắn học không nổi, cũng không muốn học.
“Bình sinh chẳng tu thiện quả, chỉ thích gϊếŧ người phóng hỏa.”
Nhất Niệm đại sư cau mày nhẩm lại một lần, rồi liếc mắt nhìn Lý Thanh Sơn một cái thật sâu:
“Nghe qua lời này thì thấy vô cùng thô tục, nhưng ngẫm kĩ thì lại như có thiên cơ, ngươi có duyên với Phật nhà ta, hôm nay không thể giác ngộ nhưng có lẽ tương lai sẽ linh nghiệm. Tiểu An, chúng ta đi thôi!”
Lý Thanh Sơn thầm khâm phục, lời này vốn là lời mà Hoa hòa thượng Lỗ Trí Thâm từng nói lúc tọa hóa*:
“Bình sinh không tu thiện quả
Chỉ thích gϊếŧ người phóng hỏa.
Chợt tỉnh tháo tung dây thừng vàng
Tới đây giật phăng chiếc khóa ngọc.
Tiền đường nghe sóng triều vang dội
Mới tỉnh ra rằng ta là ta.”
(Bài thơ của Lỗ Trí Thâm lúc sắp viên tịch – bản dịch sưu tầm)
*Đạo Phật chỉ Hòa thượng ngồi chết.
Hắn chỉ vô tình dùng đến lời này, hình như là có huyền cơ, còn có duyên hay vô duyên thì đều để tùy duyên đi!
Tiểu An kéo ống tay áo của Lý Thanh Sơn, lưu luyến nhìn hắn không rời, vốn muốn cùng tu hành với hắn nên mới bất chấp đến đây, tại sao lại phải xa cách chứ.
Đáy lòng Lý Thanh Sơn mềm nhũn, ngồi xổm xuống buông lời bảo đảm:
“Ngươi cứ đi theo Nhất Niệm đại sư cố gắng tu hành, xong chuyện ta sẽ đi tìm ngươi ngay.”
Lúc này Tiểu An mới gật gù, buông ống tay áo của hắn ra.
Nhất Niệm đại sư nhìn thấy tất cả những điều này mà thầm thở dài, người tu theo đạo Phật thì vừa nhập môn thì sẽ xuất gia, phải cắt đứt những suy nghĩ dung tục phàm trần, không muốn rời xa một người như vậy cũng không phải là chuyện có ích. Nhưng cũng không lo lắng, cuối cùng nàng vẫn là một hài tử, lớn lên một xíu nữa là được rồi.
Tuy thiếu niên này có thiên phú, nhưng cũng không có thực lực để đứng bên cạnh này, chẳng mất bao lâu, tu vi, thân phận và địa vị của hai người sẽ thay đổi hoàn toàn, chia ra làm hai thế giới, điều này sẽ không phụ thuộc vào ý muốn của bất kỳ ai. Trong tương lai, cùng lắm hắn chỉ là một người quen cũ của nàng mà thôi.
Nhất Niệm đại sư nói một câu:
“Bần tăng cáo từ.”
Hắn vươn tay đặt lên vai Tiểu An, bước lên phía trước rồi biến mất không thấy tăm hơi.
Lý Thanh Sơn xoay người đi về phía đoàn người, mọi người đều liếc mắt nhìn nhau nhưng không phải vì hắn, ngay cả tên ngốc cũng nhìn ra được hài tử tên Tiểu An có tiền độ rộng mở, hai người họ thân thiết như vậy thì cũng được hưởng vinh hạnh theo.
Hoa Thừa Tán cũng rơi vào trầm tư, vị kia bảo hắn quan tâm Lý Thanh Sơn đôi chút, nhưng không nghĩ rằng hài tử kia còn khiến người ta kinh ngạc hơn, đạt tới Trúc cơ chỉ là vấn đề thời gian, vậy nên cần phải xây dựng mối quan hệ tốt mới được, e rằng ngay cả nàng cũng không nhìn ra được điểm này!
Hắn nhìn Dư Tử Kiếm ở cách đó không xa rồi lại liếc Sở Thiên trong đám người, mấy cuộc thi mọi khi đều khó tìm ra được một thiên tài, mà lần này lại liên tục xuất hiện ba người, mà người sau còn lợi hại hơn người trước.
Xem ra, lần này Bách Gia kinh viện Thanh Hà phủ nở mày nở mặt một trận lớn trong Cửu Phủ kinh viện của Như Ý quận. Hắn từng là thiên tài mà cũng lu mờ trong ánh hào quang của họ, không khỏi cảm thấy một sự áp lực sâu sắc.
Hàn Quỳnh Chi không kiềm chế được tính tình nhất, vội vọt tới trước mắt Lý Thanh Sơn:
“Đến cùng đứa bé kia là gì của ngươi?”
Lý Thanh Sơn tự hào nói:
“Là người thân duy nhất của ta!”
Mặc kệ người khác nghĩ như thế nào, vinh quang của nàng cũng là vinh quang của hắn.
Lúc này, có vẻ như lão béo nhận được mệnh lệnh gì đó, đi tới trước mặt nữ giáo tập đang để lộ sắc mặt tái nhợt, không biết phải làm sao kia, nghiêm túc nói:
“Tính tình của ngươi không hợp đảm nhiệm công việc giáo tập, kể từ bây giờ, ngươi bị cách chức đuổi khỏi Bách Gia kinh viện, mau trở về thu dọn đồ đạc đi!”
Mệnh lệnh này cũng không phải đến từ Nhất Niệm đại sư, mà là đến từ gia chủ Nho gia Liễu Trường Khanh, gia chủ các gia đều không có ý kiến gì. Bởi vì mắt thấy sắp có một thiên tài tuyệt thế nổi lên trong Bách Gia kinh viện Thanh Hà phủ, không thể để nàng nảy sinh chút khúc mắc nào với Bách Gia kinh viện được, vậy nên vị nữ giáo tập này phải chịu trừng phạt nghiêm khắc.