Chương 496: Đánh Cược - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 496: Đánh Cược
Trong đại điện trống không, chỉ có trận đồ bên dưới mặt đất hơi lóe lên.
Một đạo nhân lôi thôi ngồi ở trước tượng thần, hai bên thái dương đã hoa râm, nhưng tinh thần vẫn sung mãn, ánh mắt sáng người, ngân nga nói:
“Lý Thanh Sơn, ngươi còn nhớ ta chứ?”
Lời vừa nói ra khỏi miệng giống như tiếng sấm đánh lớn, cuồn cuộn quanh quẩn.
“Đương nhiên.”
Trong số tất cả các gia chủ, người làm Lý Thanh Sơn cảm giác mạnh mẽ đáng sợ chính là vị Lôi Thôi đạo nhân này.
Lôi Thôi đạo nhân nói:
“Vậy ngươi còn dám đến!”
Lý Thanh Sơn hỏi:
“Vì sao không dám?”
“Đạo gia của ta thua kém Phật gia ở điểm nào, ngươi nói rõ ràng cho ta!”
Lý Thanh Sơn ngạc nhiên, cuối cùng cũng biết vì sao con đường núi khi nãy hắn lại phải đi vất vả như thế, rõ ràng là Lôi Thôi đạo nhân giở trò, trong lòng cũng có chút tức giận.
“Sao nào, không trả lời được sao?”
Lý Thanh Sơn buông tay nói:
“Ta không ngờ đường đường là gia chủ mà lại nhỏ mọn đến thế, nếu ngươi không muốn ta gia nhập Đạo gia, ta lập tức xuống núi là được, không cần thiết phải nói nhiều.”
Nói xong xoay người định rời đi, ở lại Đạo gia, lúc nào cũng bị người ta làm khó dễ, ai mà chịu cho nổi, dù sao Binh gia cũng không tệ, không được nữa thì vẫn còn Nông gia và Danh gia.
Tuyệt Trần Tử ngồi yên ở trước đại điện, nhìn vầng trăng trên không trung, mỉm cười lắc đầu.
“Đúng lại cho ta, định!”
Lôi Thôi đạo nhân nói.
Lý Thanh Sơn lập tức cảm thấy cơ thể cứng đờ, không thể nhúc nhích, chân phải còn lơ lửng giữa không trung, chưa kịp thu lại.
Đây là chú pháp!
Lôi Thôi đạo nhân nói:
“Ngươi đang trách ta bất công?”
Lý Thanh Sơn không trả lời, chỉ dùng ánh mắt tức giận nhìn lại, tập hợp toàn bộ chân khí trong cơ thể, khí hải cuồn cuộn, huyết mạch cơ bắp sôi sục, cái chân phải còn đang lơ lửng giữa không trung của hắn không ngờ lại từng chút, từng chút mà nhích xuống dưới, ầm ầm, đạp xuống mặt đất, quay đầu lại nói:
“Đúng vậy.”
Ánh mắt sáng quắc, giống như một con sói.
Lôi Thôi đạo nhân hoảng sợ giật mình, tuy rằng ông cũng không quá am hiểu chú pháp, định thân chú lúc nãy cũng chỉ là thuận miệng phát ra. Nhưng dựa vào tu vi Luyện Khí tầng sáu của Lý Thanh Sơn, không ngờ lại có thể mạnh mẽ đột phá, đúng là rất bất ngờ, thứ hắn dựa vào không chỉ là thực lực, mà còn là ý chí cực kỳ mạnh mẽ.
“Được, ta cho ngươi một cơ hội, chúng ta đánh cược một ván.”
Lý Thanh Sơn nói:
“Đánh cược cái gì?”
“Đương nhiên là thứ ngươi am hiểu, uống rượu.”
Trong tay Lôi Thôi đạo nhân đột nhiên xuất hiện một vò rượu, mở giấy dán ra, ánh sáng bắn thẳng ra, mùi rượu lập tức tràn đầy toàn bộ đại điện.
“Tiền đặt cược là gì?”
“Nếu ngươi uống hết vò rượu này mà không say, ta lập tức thu nhận người vào Đạo gia, hơn nữa tuyệt đối không so đo những chuyện quá khứ, nếu ngươi say, vậy ngươi tự lăn xuống núi đi!”
“Nếu ta không đánh cược thì sao?”
“Không đánh cược cũng được, ta cũng coi như lần này ngươi không thông qua bài kiểm tra, đừng mơ đến việc gia nhập Đạo gia ta, ta có rất nhiều cách để xử lý thằng nhóc ngươi.”
Lý Thanh Sơn nói:
“Được rồi, ta đánh cược với ngươi.”
Dựa vào sự mạnh mẽ của cơ thể yêu ma của hắn, lại lấy chân khí hóa giải mùi rượu, không tin là sẽ say, mà hiệu quả của vò linh tửu này chỉ sợ là có thể sánh bằng mấy nghìn viên ngưng khí hoàn.
Lôi Thôi đạo nhân quăng vò rượu ra, Lý Thanh Sơn nhận lấy, đầu tiên nếm thử một ít, cảm giác giống như nuốt phải lửa, rồi lại cực kỳ vui sướиɠ, sau đó ngửa đầu uống thả cửa, uống sạch cả vò rượu không còn một giọt, quăng vò rượu xuống đất:
“Sao nào?”
Lôi Thôi đạo nhân lại đang cười, đột nhiên một phân thành hai, hai lại biến thành bốn, bốn chia thành tám.
Lý Thanh Sơn đột nhiên cảm thấy trời đất quay cuồng, thầm than không xong, ai ngờ rượu này lại có tác dụng chậm mạnh đến như thế này, cả đại điện đều đang vặn vẹo thay đổi.
“Ngã!”
Lôi Thôi đạo nhân kéo dài giọng niệm.
Ầm ầm, Lý Thanh Sơn say ngã xuống đất, phát ra tiếng ngáy.
Lôi Thôi đạo nhân đi lên phía trước, đá nhẹ vào người Lý Thanh Sơn, cười nói:
“Dù ngươi có giống một con quỷ thì uống rượu của Đạo gia cũng sẽ say ngàn ngày.”
Lôi Thôi đạo nhân cả đời đều thích uống rượu, nhưng dựa vào tu vi của ông, muốn say một trận cũng không dễ dàng, căn cứ theo khái niệm của bản thân “Uống rượu không say không tính là uống rượu”, ông đã lật xem đủ loại sách vở, tự ủ ra loại Thiên Nhật Túy này, đến cả ông uống vào còn có thể say, huống chi là một tên Luyện Khí sĩ nho nhỏ.
Lôi Thôi đạo nhân vung tay lên, một kim giáp thần nhân xuất hiện, khiêng Lý Thanh Sơn lên, mang ra sân sau.
Trong lúc ông đang đắc ý, đột nhiên nhớ đến gì đó:
“Tiêu rồi!”
Vội nhìn về phía đường nói, chỉ thấy Sở Thiên mà ông vẫn luôn chăm sóc, có được ngũ hành thể đã ngã từ trên đường núi xuống, không khỏi cực kỳ hối hận. Nhưng thấy Dư Tử Kiếm vẫn còn đang đi ở bên trên thì mới yên lòng, đối với ông mà nói thì thuần dương thể quan trọng hơn ngũ hành thể rất nhiều.
Dư Tử Kiếm đã không hề nắm chặt lấy chuôi kiếm, mà đã đeo nghiêng trường kiếm ra sau lưng, khung cảnh cha dạy nàng khinh công khi còn nhỏ lần lượt hiện lên trong đầu:
“Đừng sợ, ổn định.”
Lại nhấc đầu, một bóng dáng hùng dũng xuất hiện ở trước mắt. Nếu Ngưu cự hiệp có ở nơi này, chắc chắn sẽ không sợ hãi! Nàng chưa bao giờ thấy hắn lộ ra loại cảm xúc này, dù là khi xoay người đi về phía lòng đất đang có yêu ma hoành hành.
“Ta thật vô dụng!”
“Nếu ngươi vô dụng thì ta cần gì phải cứu ngươi!”
“Ta muốn giúp đỡ ngươi!”
“Chờ ngươi luyện thành thần công rồi tính sau!”