Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 497 - Chương 497: Kết Thúc Kiểm Tra

Chương 497: Kết Thúc Kiểm Tra - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme

Chương 497: Kết Thúc Kiểm Tra


Ánh mắt của nàng dần trở nên kiên định, người mà hắn liều mạng đi cứu cũng không phải là người vô dụng, nếu thất bại ở nơi này thì còn nói gì đến chuyện giúp đỡ hắn, nói gì đến chuyện báo thù cho hắn.

Bước chân của nàng dần nhanh hơn, làm lơ vực sâu vạn trượng ở hai bên, ánh mắt chỉ chăm chú nhìn về phía trước, đuổi theo một ảo ảnh.

Lôi Thôi đạo nhân lộ ra vẻ khen ngợi, nói với Tuyệt Trần Tử:

“Nhìn xem, ta nói không sai mà, chỉ cần cho nàng một cơ hội.”

Tuyệt Trần Tử cũng chỉ có thể nói:

“Sư phụ anh minh.”

Cuối cùng chỉ còn không đến hai trăm người bước lên đến đỉnh núi, con đường núi này càng đi đến đoạn sau thì kiểm tra lại càng khắc nghiệt, đặc biệt là đối với những người không có đủ thiên phú.

Đừng than trách bất công, nếu không có thiên phú tuyệt thế thì phải có ý chí tuyệt thế, nếu không thì lại dựa vào cái gì để đấu tranh hơn thua với đám thiên tài kia.

Mọi người vừa mới bước lêи đỉиɦ núi, lập tức nhìn thấy Lôi Thôi đạo nhân, sau khi bái kiến gia chủ xong, Lôi Thôi đạo nhân cũng không nói nhảm nhiều:

“Các ngươi đã vượt qua bài kiểm tra, ta đã ghi chép lại toàn bộ, có thể đi xuống núi, tham gia kiểm tra của các gia tộc khác.”

Đột nhiên lại dùng vẻ mặt hiền hòa nói với Dư Tử Kiếm:

“Ngươi tên là Dư Tử Kiếm đúng không!”

Dư Tử Kiếm vội nói:

“Vâng!”

Lôi Thôi đạo nhân nói:

“Ngươi có thể ở lại.”

Dư Tử Kiếm nói:

“Nhưng mà...ta còn có các bài kiểm tra khác...”

Lôi Thôi đạo nhân vung tay lên:

“Không cần tham gia!”

Chỉ cần không tham gia kiểm tra của các gia tộc khác, Dư Tử Kiếm cũng chỉ có thể gia nhập Đạo gia của hắn.

Tuyệt Trần Tử nói nhỏ:

“Sư phụ, như vậy là không đúng với quy tắc!”

Lôi Thôi đạo nhân quát:

“Quy tắc khỉ khô gì, dựa vào cái gì mà con lừa trọc kia có thể trực tiếp bắt người đi, đến cả kiểm tra cũng không cần, mà ta thì không thể giữ người này lại?”

Tuyệt Trần Tử thầm nghĩ, có bắt thì cũng là mấy người các ngươi cùng nhau bắt.

Thấy Dư Tử Kiếm do dự, Lôi Thôi đạo nhân nói:

“Dựa vào thuần dương thể của ngươi, không còn nơi nào thích hợp với ngươi hơn Đạo gia, chỉ có ở chỗ này, ngươi mới có thể phát huy toàn bộ thiên phú của ngươi, còn về phần đan dược linh dược, tuy rằng ta tự xưng bần đạo, cũng giàu hơn “bần tăng” một chút, thấy ngươi thích kiếm, thanh Cửu Dương kiếm này coi như là quà gặp mặt đi!”

Ông tung ra một thanh trường kiếm lóng lánh, cắm trước mặt Dư Tử Kiếm, không ngờ lại là một món linh khí cực phẩm.

Vốn là dù là đệ tử có thiên phú thì vừa mới gia nhập vào cũng không thể nào trực tiếp ban cho linh khí như thế này, lần này phần lớn cũng là vì muốn hơn thua với Phật gia.

Dư Tử Kiếm nhắm mắt, hít thở sâu, không còn do dự nữa, cầm lấy chuôi Cửu Dương kiếm dưới ánh mắt đầy hâm mộ của mọi người.

Lôi Thôi đạo nhân lộ ra nụ cười hài lòng, lần kiểm tra này, một trong ba thiên tài nổi bật nhất đã thuộc về ông, chỉ cần dạy dỗ cẩn thận, cũng không tin là sẽ thua kém đệ tử của tên giặc trọc kia.

Vì thế, có rất nhiều Luyện Khí sĩ rối rít bày tỏ ý định muốn ở lại, ngoại trừ mấy Luyện Khí sĩ chỉ báo danh một mình Đạo gia ra, những người khác đều bị Lôi Thôi đạo nhân đuổi xuống núi, nếu như thật sự giữ lại nơi này, chỉ sợ sẽ chọc rất nhiều người tức giận.

Thuyền lớn lại bay lên lần nữa, không có người chú ý đến Lý Thanh Sơn, dù có để ý đến thì cũng chỉ tưởng rằng hắn đã được cho phép ở lại Đạo gia.

Đêm nay, Lý Thanh Sơn làm một giấc mộng vô cùng hoang đường, mơ thấy hắn quay trở về kiếp trước, biến thành học sinh, ngủ quên, bỏ lỡ một bài thi rất quan trọng.
“Mau tỉnh lại!”

Tuyệt Trần Tử nhét một viên đan dược vào trong miệng Lý Thanh Sơn.

Lý Thanh Sơn ợ hơi đầy mùi rượu, dần dần tỉnh lại, ánh mắt trời bên ngoài cửa sổ mờ mờ, chim hót líu lo.

CMN, không phải nằm mơ.

---

Lý Thanh Sơn nhảy dựng lên:

“Bây giờ là lúc nào rồi?”

Dường như Tuyệt Trần Tử đã sớm đoán được hắn sẽ hỏi như thế:

“Bài kiểm tra của các gia tộc đều đã kết thúc.”

Lý Thanh Sơn lại nằm ngã xuống đất, bị tên lỗ mũi trâu kia chơi rồi, bình rượu kia quá kỳ lạ. Nếu như vậy, không lẽ bách gia không có chỗ cho hắn dung thân sao.

Tuyệt Trần Tử nói:

“Đạo hữu cũng không cần quá sầu lo, ngươi còn có một nhà có thể gia nhập.”

“Chỗ nào?”

Tuyệt Trần Tử chỉ xuống dưới chân:

“Chỗ này.”

Lý Thanh Sơn nao nao:

“Nhưng ta đã cá cược thưa, sư phụ ngươi cũng không thích ta.”
Tuyệt Trần Tử cười nói:

“Ngươi cũng coi như vượt qua bài kiểm tra của Đạo gia, tuy rằng sư phụ ta khá nóng tính, nhưng cũng rất yêu quý người tài, ngươi có biết bình rượu ngàn ngày say mà ngươi uống trị giá bao nhiêu không? Bình thường đến cả ông ấy uống còn chưa đủ, nếu chỉ vì muốn hại ngươi thì làm sao nỡ lấy ra được chứ, ngươi chỉ cần thành tâm cầu xin ông ấy, để ông ấy lấy lại mặt mũi, ông ấy chắc chắn sẽ nhận ngươi.”

Lý Thanh Sơn nói:

“Cầu xin, cầu xin như thế nào, không lẽ chỉ có một mình ông ấy có mặt mũi, ta không cần mặt mũi sao?”

Tuyệt Trần Tử nói:

“Ngươi cảm thấy thế nào?”

Lý Thanh Sơn thở dài, đứng dậy, mặt mũi là phải dùng thực lực để đi kiếm, không phải chỉ dựa vào nói miệng, một tên Luyện Khí sĩ thì lấy cái gì để đi so sánh với một tu sĩ Trúc Cơ.
Bình Luận (0)
Comment